Chưa kịp để Tần Sở hoàn hồn thì lại có bất ngờ khác ập đến.
Kẻ tưởng chừng vô danh ở trường Mã Lam lại là anh trai của Tần Minh...vậy tức có nghĩa là Mã Lam đó chính là cái người mà Tần Ca đang tìm ở trường.
Hết chuyện này tới chuyện khác làm anh chịu quá nhiều đả kích, tưởng chừng sẽ ngất ngay tại chỗ nhưng không sự sợ hãi trong ánh mắt của Tần Minh đã kéo anh vực dậy khỏi vũng lầy.
"Chính hắn đánh tôi!"
".." Tần Sở nhìn theo hướng tay Tần Minh chỉ.
Mã Lam đó từ trong nhà bước ra hân hoan chào đón, nụ cười nở trên môi trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt tái nhợt đi của hai người trước mắt.
"Tần Sở sao cậu biết tôi sống ở đây? Nếu đã đến rồi thì mời vào nhà.."
Tần Minh ngơ ngác, ngỡ ngàng ngước lên nhìn Tần Sở, muốn anh cho bản thân một sự giải thích rõ ràng.
Tần Sở cũng không sự kỳ vọng của người chú thân yêu "Không quen!"
Nụ cười của Mã Lam trở nên gượng gạo nhưng vẫn cố dặn ra nụ cười, đây đích thực là nụ cười giả tạo.
Tần Minh kéo lấy tay của Tần Sở ra lệnh cho anh "Xử" kẻ đối diện, dường như bao nhiêu ấm ức trong thời gian qua anh đều trút ra với hướng chỉ vào kẻ đó.
Tần Sở cũng không phụ sự kỳ vọng của chủ nhân, anh tóm lấy cổ áo của Mã Lam gặng hỏi lại "Chú em muốn hấp, rán, hay xào?"
Dù sao cũng là anh em ruột thịt, Mã Lam trước đây có làm rất nhiều điều khiến bản thân anh không vui nhưng bản thân anh cũng không hẹp hòi như vậy.
"Thôi..!!!"
Biết chú mình là người hay mềm lòng nên Tần Sở quyết đinh giúp chú xả giận, anh túm lấy Mã Lam rồi kéo vào nhà mặc kệ ánh mắt sự đời.
Ánh vào một căn phòng bất kỳ gần nhất rồi khóa trái cửa, bên trong không phát ra tiếng động nên người bên ngoài muốn hóng hớt cũng không thể.
Tưởng rằng Tần Sở sẽ cho đối phương một trận nhưng không, anh chỉ làm màu trước mặt Tần Minh mà thôi. Dẫu sao theo vai vế thì Mã Lam cũng là người nhà của anh, mặc dù trong ký ức không có xuất hiện về người chú này nhưng với tình hình hiện tại thì anh có hai người chú.
"Không ngờ ông lại trăng hoa đến như vậy, thế mà suốt ngày dạy mình phải chung thủy không được hai lòng."
Tần Sở tự lẩm bẩm một mình.
Mã Lam tiến lại gọi chuyện "Cậu kéo tôi vào đây để nói chuyện gì?" Đột nhiên hắn nắm chặt lấy tay anh "Cậu xem tôi là bạn thân đúng chứ? Tôi biết là sẽ thế mà, tôi cũng rất muốn làm bạn với cậu..."
Tần Sở đẩy ra một cách vô tình "Cậu bị điên à?"
Ánh mắt Mã Lam bỗng thay đổi "Cậu... nói tôi bị điên?"
"Ờ ý tôi không phải thế nhưng hành động của cậu làm tôi tưởng như thế..." Anh cố giải thích nhưng có vẻ là càng đi xa hơn.
"Đi ra ngoài!"
"Hả?"
"Cậu muốn tự đi hay tôi gọi người kéo cậu ra ngoài!" Tên Mã Lam đó không giả bộ thân thiện nữa, ánh mắt cộng lời nói của hắn toát ra sát khí ngút trời
"Ừ thì tôi ra, làm gì mà căng thế!"
Trước khi đi Tần Sở phán một câu "Cậu giả tạo thế bộ không mệt à? Chuyện cậu làm ở sân sau trường đừng tưởng là tôi không biết."
Như bị người ta nắm thóp tim đen sắc mặt Mã Lam tối sầm lại, hắn hận không thể chém Tần Sở ra thành trăm mảnh.
Vậy rốt cuộc câu chuyện mà Tần Sở nói là gì?
Quay lại tìm hiếu về câu chuyện
Đó là lúc thời gian mà Tần Ca và Tần Sở vẫn còn rất hợp tác với nhau, Tần Sở mục tiêu trở thành phi công còn Tần Ca thì khỏi nói, phá hoại, vùi dập ước mơ của Tần Sở.
Chạy được mấy vòng sân cả hai đã thấm mệt các nữ sinh thầm mến Tần Ca đang dục dịch nhau mang nước tới, đúng lúc đó tên Mã Lam đó vượt mặt mọi người chạy tới đưa nước cho Tần Ca, tất nhiên Tần Sở không có phần.
Tần Ca cũng chỉ biết kẻ trước mắt chắc muốn đi theo làm đệ tử của mình nên cũng không hề phòng bị mà cầm lấy nước tu một hơi, uống xong không quên bảo Mã Lam đem đi vứt.
Lúc đó Tần Sở cũng chỉ thầm chửi tên Mã Lam đó không biết nhìn người, mang tới mỗi một chai nước. Chính vì khoảnh khắc đó mà Tần Sở mới nhớ mặt cái người luôn vô hình trong lớp.
Khi Tần Ca về nhà cũng tài xế riêng thì khi Tần Sở vô tình đi qua sân sau thể dục thấy bóng lưng quen thuộc, chính là của tên Mã Lam đó. Tiền lại quan sát thì thấy tên Mã Lam đó đang chút giận lên chai nước mà Tần Ca đã từng uống trước đó.
"Mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tao... chết đi thằng chó..."Miệng vừa chửi chân thì dẫm đạp lên chiếc chai vô tội.
Tần Sở cũng biết rằng ngồi lên vị trí trùm trường thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người không phục nên khi thấy hành động trước mặt và sau lưng, lật mặt nhanh hơn lật bánh đó của Mã Lam thì anh cũng không dám động.
Và khi Mã Lam tiếp cận anh, anh luôn làm ngơ coi như không khí. Kết bạn với kẻ hai mặt như hắn thì chắc chắn chỉ rước thêm họa.
Sau khi Tn Sri khi cn nh thì M Lam đó tin lại vo cn hg của th gem trai mình, trên tay cầm chiếc thắt lưng bằng da cá sấu của bố.
Nhận thấy "sát khí" toát ra từ hình bóng đen ngược sáng trước cửa, Tần Minh biết đêm nay bản thân sẽ không thoát khỏi vóng vuốt của ác quỷ.
Tần Sở đúng là làm việc chẳng uy tín chút nào... Tần Minh nhỏ chỉ biết sợ hãi ngồi trong một góc.