Ngỡ ngàng ngơ ngác Tần Sở không tin được ba đánh mình, từ trước đến giờ dù anh có phá hoại hay học dốt đến đâu ba cũng chưa bao giờ đánh anh. Có lẽ vì lý do đó anh thấy rất thoải mái khi đứng trước mặt ba nên anh hay cà chón đùa nghịch.
Nay anh quay về quá khứ thấy được bộ mặt hung dữ, đáng sợ của ba trái tim nhỏ bé gan lì của anh cũng phải rén.
Vì thế mà anh mặc kệ ba anh đánh mà không chút né tránh/
Sót thương cho thân xác của người mình yêu, Thẩm Tuấn Hào lao ra như một con thiêu thân cố gắng bảo vệ cho
Tần Sở
Như bị đánh mất trí Tần Sở ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, đôi tay chạm nhẹ lên má nóng hổi vẫn còn rung nhẹ.
"Cậu vẫn là học sinh, sao cậu lại dám đánh người ngay trước trường như thế hả?" Thẩm Tuấn Hào che chở cho
Tần Sở
"Nó lừa tao chẳng lẽ tao không được đánh nó?" Tần Ca cãi ngang, anh đút tay vào túi tỏ vẻ bất cần đời.
Không để Thẩm Tuấn Hào nhiều lời Tần Ca ra hiệu cả đám đánh hội đồng Tần Sở, bị đánh nhưng với linh hồn đã bay lên cao vì thế Tần Sở mặc họ đánh, mặc họ chửi anh vẫn thơ thẩn con người. Đây quả là điều sốc đối với anh.
Ba đánh mình...ba đánh mình...
Thẩm Tuấn Hào ôm lấy cơ thể nhỏ bé bị ăn hành của Tần Sở, dẫu thế lũ đàn em của Tần Ca cũng chẳng lương tay cứ thế hai người họ bị ăn đánh te tua tơi tả.
Bị đánh một lúc Tần Ca cũng bảo dừng, anh tiến lại gần thủ thỉ vào tai Tần Sở "Tao tuyên bố từ ngày hôm nay cuộc sống của mày sẽ là địa ngục." Anh vỗ nhẹ vào má Tần Sở dùng ánh mắt khinh thường nhìn thằng kẻ thù trước mắt, anh chỉ hận không thể một đao đâm chớt hắn, không thể xé xác hắn cho chó tha.
Dẫu sao Tần Ca vẫn chỉ là một học sinh trung học vì thế cùng lắm đánh hội đồng chứ chắc cũng không tới mức giết người phóng hỏa...
Khung cảnh tiến tới 1 tháng sau
Ánh đèn xe chiếu thẳng vào Tần Sở, anh bị trói vào một chiếc cột. Chiếc áo sơ mi đồng phục trường đã bị nhuốm máu, khuôn mặt xanh xao yếu ớt giống như đã bị tra tấn tới sức cùng lực kiệt.
Kẻ đi đôi giày thể thao đặt chân lên bàn ga xe hơi, đôi giày đó chính là đôi giày kiểu dáng là Tần Ca hay đi nhất.
Ba hai một... chiếc xe lao như tên lửa lao thẳng vào Tần Sở bị trói trước đầu xe và một tiếng "Rầm..." nổ ra.
Hiện tại sau khi bị Tần Ca và lũ đàn em tra tấn thì lúc này chỉ còn Thẩm Tuấn Hào và Tần Sở ở đó, hai kẻ giống như là kẻ thua cuộc nhìn nhau.
"Không sao chứ?" Tần Sở mở lời nhìn đối phương.
Thế nhưng bộ dạng Tần Sở lúc này quả thật cũng không khấm khá hơn Thẩm Tuấn Hào là bao.
Không thể để bà Tần Sở và ba mẹ Thẩm Tuấn Hào biết vì thế hai kẻ đầy rẫy vết thương tới lương nhờ chỗ ở của...
"Mẹ.." Tần Sở ôm lấy đùi của Lý Như Hồng "Mẹ lỡ lòng nào đuổi con trai của mẹ đi sao? Mẹ để con sống ở đầu đường cuối chợ sao?" Anh ôm chặt không rời đôi chân của mẹ.
"Đứng lên..." Lý Như Hồng kiên định nói
Biết rằng mềm mỏng có vẻ mẹ sẽ không mềm lòng anh bèn dùng tuyệt chiêu cất giấu bao năm của mình ra, anh khá khó khóc vì thế bèn phải lấy nước miếng giả bộ là nước mắt nhân lúc Lý Như Hồng không nhìn thấy "Mẹ…..mẹ ơi..."
. Đôi mắt dơm dớm nước mắt dưng dưng ngước lên nhìn Lý Như Hồng, cộng thêm đôi môi bĩu xuống tỏ vẻ
ấm ức. "Mẹ ơi..."
Bộ dạng đáng yêu đó của Tần Sở bỗng làm tim Lý Như Hồng tan chảy, thế nhưng dù tim đã tan chảy nhưng cô vẫn phải giả bộ kiên định.
"Thôi được rồi nhưng hai người nếu muốn ở tạm đây thì phải trả tiền nhà, tôi không đồng ý cho ở không đâu."
Được mẹ mở lời đồng ý Tần Sở nhanh nhảu đứng dậy vui vẻ "Mẹ yên tâm Thẩm Tuấn Hào giàu mà...
Thế nhưng đến tối Thẩm Tuấn Hào mở ví ra thì trong ví cũng chẳng có mấy đồng, ngay cả tiền xu cũng chẳng có bao nhiêu.
Tần Sở cướp lấy ví của Thẩm Tuấn Hào mà dốc ngược xuống, anh cố gắng moi móc thêm chút nữa nhưng sự thật thì luôn phũ phàng.
"Có chút ít này thôi á?"
"Ừm!"
"Chẳng phải cậu là công tử con nhà giàu sao? Tiền trong ví chỉ có từng này thôi á?"
"Thường thì đi học tôi không mang nhiều tiền."
"Thế mai cậu lén về nhà lấy tiền nhé!"
"Không!"
"Tại sao?"
"Chẳng phải cũng vì cậu mà tôi mới thành bộ dạng này sao? Để ba mẹ tôi biết thì họ phải lo lắng thế nào!"
"Ai bảo cậu nhảy ra hả, tôi cần cậu bảo vệ chắc!!!"
"Ai thèm bảo vệ cậu, tôi bảo vệ thân thể của người yêu tôi!!"
Hai người nhìn nhau mà tóe ra lửa
"Hai người có thôi đi không hả!" Lý Như Hồng bưng một nồi mỳ nóng hổi từ trong bếp ra.
Mùi hương của nồi mỳ tôm bay thẳng tới chiếc mũ thính như cẩu của Tần Sở, anh bèn gác lại sự đôi co với Thẩm Tuấn Hào mà vui vẻ cầm đũa sẵn sàng vào vị trí diệt mồi.
Thẩm Tuấn Hào thì lại trái ngược anh từ tốn gắp mỳ ra bát thổi thổi rồi mới ăn, ăn thật thanh lịch đúng chuẩn con nhà gia giáo. Tần Sở dù được sinh ra trong gia đình giàu có nhưng từ nhỏ chẳng ai dạy bảo anh nên anh rất thoải mái trong ăn uống, miễn là đồ ăn lấp đầy chiếc bụng là được.
"Ai ăn cuối thì vào kia rửa bát đĩa đi nhé!" Lý Như Hồng phân chia nhiệm vụ rõ ràng.
Cả hai ngước lên nhìn nhau...Thẩm Tuấn Hào cũng chẳng thèm thanh lịch nữa cứ thế cả hai bổ nhào tới nồi mỳ ăn như hổ đói.
Thanh lịch là gì có ăn được không?