Lý Gia Tuệ tức giận khi thấy Lý Như Hồng làm công việc lương chẳng được bao nhiêu này, ả muốn kéo người chị của mình về quán bar tiếp rượu nếu không người phải tiếp khách chính là cô ta. Tiền cô ta cũng đã tiêu hết nên chỉ có thể một trong hai người phải làm việc trả nợ.
“Chị có biết người của chủ quán bar tới tìm tôi không hả? Nếu để bạn học nhìn thấy thì tôi phải làm thế nào? Mau…mau về tiếp rượu cho tôi…” Lý Gia Tuệ kéo tay Lý Như Hồng nhưng bị Lý Như Hồng gạt đi. “Chị có thái độ gì thế hả? Chị quên chị nợ tôi sao?”
Tần Sở ở sau bức tường nghe ngóng không thiếu một chữ, anh tức giận lắm khi biết tin Lý Gia Tuệ dám dẫn mẹ mình tới cái nơi không sạch sẽ đó. Bản thân anh là đại ca của một trường là con nhà trâm anh thế phiệt mà chưa bao giờ đặt chân vào nơi đó, dẫu bạn bè có rủ rê. Vậy mà ả hồ ly tinh kia dám dẫn dụ mẹ cậu tới nơi đó.
Anh muốn xông ra nói lý nhưng chân bỗng phải chùn bước khi thấy thái độ của Lý Như Hồng, anh đành vểnh tai lắng nghe chăm chú câu chuyện của hai người họ.
Lý Như Hồng hất tay đứa em gái của mình ra “Lý Gia Tuệ! Em vừa vừa phai phải thôi chứ tiêu tiền như thế thì ai nuôi em nổi chứ! Chị cũng là người chứ có phải cái máy in tiền của em đâu.”
Bị kẻ mình ghét mắng mình Lý Gia Tuệ cũng định đáp trả lại thì bị những lời nói của Lý Như Hồng làm cho cứng miệng “Chẳng phải em có bạn trai là phú hào sao? Tại sao không tìm hắn mà xin tiền, xin người chị nghèo khổ này thì được cái gì chứ.”
Tần Sở hoảng hồn khi biết được thân phận của Lý Gia Tuệ, thảo nào anh cũng thấy cấn cấn khi nhìn Lý Gia Tuệ có nét rất giống mẹ của anh. Thì ra họ là chị em…tính ra thì hai người họ được sinh ra cùng lúc, là sinh đôi.
“Ai cho chị nhắc tới anh ấy! Chẳng phải tôi cũng đã nói chị tránh xa và không được nhắc tới anh ấy sao? Sao chị dám kéo Tần Hảo vào chuyện này.”
Đột nhiên Lý Gia Tuệ áp vào tai Lý Như Hồng thì thầm cái gì đó, vẻ mặt hai người họ vốn đã căng thẳng liền được đẩy lên cao trào. Trước khi rời đi Lý Gia Tuệ bắt Lý Như Hồng vào trong ứng lương trước để đưa cho ả, như bị nắm thóp điều gì mà chẳng hiểu sao Lý Như Hồng lại đồng ý làm theo những gì cô ta nói.
Lý Gia Tuệ vui vẻ cầm tiền rời khỏi để lại cho Lý Như Hồng một lỗi niềm khó nói, bởi tiền lương làm thêm của cả Tần Sở cũng đều nằm trong đó. Nhìn Tần Sở cật lực rửa bát mà lòng cô không biết mở lời thế nào.
Tất nhiên trong lòng Tần Sở cũng toan tính điều gì đó, rửa bát chỉ là hành vi trong vô thức của cậu mà thôi.
…
Cả quãng đường về Tần Sở chẳng đề cập đến tiền lương của mình bởi anh biết tiền đã bay vào túi ai, còn Lý Như Hồng thì vẫn luôn bồn chồn không thể mở lời. Đến tận khi Tần Sở đưa cô đến cổng nhà mà cô vẫn chưa thể nói ra những lời giấu trong lòng.
“Đến nhà rồi… Tạm biệt.” Tần Sở nói
“Ờ…ờ” Lý Như Hồng giật mình đáp lại, cô cứ nghĩ rằng Tần Sở sẽ hỏi về công sức mà ảnh bỏ ra cả buổi tối vậy mà thứ cô nhận được chỉ có lời chào tạm biệt của anh vì thế cô cũng có chút bất ngờ.
Khi thấy anh định rời đi thì cô kéo anh lại “Cậu…cậu không có chuyện gì cần hỏi sao?”
Tần Sở giả bộ trầm tư suy nghĩ rồi mỉm cười lắc đầu “Không có….” Đột nhiên anh muốn ôm lấy mẹ, nghĩ là làm anh liền ôm trầm lấy Lý Như Hồng làm cô giật mình “Mẹ ơi…con muốn trở về…”
Lý Như Hồng cũng chỉ đứng im mặc cho Tần Sở ôm chặt. Có một ánh mắt to tròn đang đứng gần đó dõi theo hai người, không ai khác chính là Tần Ca.
“Tạm biệt mẹ…” Tần Sở rời đi không quên ngoái đầu nhìn lại hình bóng của mẹ, có lẽ anh đang có ý định nào đó mà sẽ khiến Lý Như Hồng phải buồn lòng thế nên anh mới lặng trĩu tâm sự như vậy.
Khi Lý Như Hồng định về nhà thì cô nhìn thấy Tần Ca đang đứng khoanh tay tựa vào chiếc xe yêu quý của mình, biết có chuyện chẳng lành nên cô bèn tiến tới nói chuyện.
…
Từng bước chân nặng trĩu khiến anh về nhà rất lâu chính vì lẽ đó anh đụng mặt “đám đàn anh đàn chị” xăm trổ đầy mình. Nếu là người mới xuyên không tới thì sức lực của anh vẫn rất yếu nhưng sau bao nỗ lực hết mình thì đối phó với mấy người dữ tợn trước mắt thì đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
“Thằng này mày không có mắt à?” Đàn anh hùng hổ tới đẩy vai của Tần Sở.
Nhìn Tần Sở cũng biết là loại không có tiền nên chúng cũng định bỏ qua cho anh nhưng thật không may chúng vô tình đụng phải tổ kiến lửa, Tần Sở đang không có nơi nào chút cơn nóng giận nên bất chấp số đông anh chút hết bất mãn của mình ra.
Gặp ngay thằng liều cả đám lùi lại sợ hãi, nữ thì có thể chạy thoát còn nam thì tất cả đều nằm rạp dưới đất ôm người đau đớn.
Tất nhiên Tần Sở cũng bị thương không ít, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Đám anh chị cũng nhìn Tần Sở bằng con mắt khác, họ không ngờ một kẻ dáng người nhỏ nhắn mà lại có thể đánh nhau nhuần nhuyễn đến thế.
Trong chốc lát Tần Sở chính thức quay lại vị trí của mình, trở thành trùm xã hội đen nhưng “nhỏ”.