Xuyên Thành Bạn Học Của Ba Mẹ

Chương 19: Dị Ứng




Hơn tiếng sau thì Tần Sở mới bừng tỉnh trong giấc mơ, hình ảnh đập thẳng vào mắt là gương mặt non toẹt đó của ba mình.

“Tỉnh rồi à?” Tần Ca chỉ vào đồ ăn nhanh được chuẩn bị kỹ càng đặt trên bàn “Dậy rồi thì ăn đi đừng có chết ở nhà tao là được.”

Nghe thấy rằng ba định đuổi mình đi nên vừa mới tỉnh lại thì Tần Sở lại năm đùng ra ngất một lần nữa.

Tần Ca biết thừa Tần Sở giả bộ cũng chỉ biết nhếch miệng cười, có lẽ anh nhìn thấy bóng dáng bản thân ở đâu đây nên cũng chỉ biết bất lực.

“Dậy đi, ăn xong rồi còn bôi thuốc.” Anh đưa thức ăn hướng tới gần mũi Tần Sở, dù không muốn nhưng Tần Sở vẫn phải nết dậy.

Nhìn thấy Tần Sở ăn uống như chết đói Tần Ca buộc miệng hỏi “Bộ ở nhà cậu không được cho ăn à?”

Đột nhiên trong suy nghĩ của Tần Sở đưa anh về năm 8 tuổi.

Mẹ anh hằng ngày đều ở phim trường còn ba thì luôn đi công tác để củng cố lại địa vị cho gia tộc, có lẽ gia tộc đang gặp khủng hoảng vì thế mà cả năm anh cũng không bao giờ gặp ba.

Người lo cho anh cái ăn chỉ có vú nuôi. Thế nhưng dù ba mẹ có đưa cho bà ta rất nhiều tiền nhưng anh không bao giờ được nhận bất cứ thứ gì, bà ta còn có đứa cháu trai nên toàn bộ đồ ngon đồ lạ, quần áo, sách vở mới thì thằng cháu đó được nhận hết.

Qua mặt được một lần thì sẽ có lần hai lần ba cứ như thế chỉ khi anh không chịu được đói nữa, anh đã bị bà ta nhốt trong phòng không cho ăn cho uống suốt ba ngày anh quyết định phải đứng dậy không yếu đuối nữa. Anh đập vỡ cửa kính để thu hút sự chú ý của bà vú nuôi, chỉ vậy thì bà ta cũng có thể một tay che trời vì thế anh đã đánh nhau với thằng cháu bà ta khiến nó bị gãy tay, điều này mới kinh động được tới mẹ của anh.

Mẹ Lý Như Hồng khi biết chuyện con trai mình bị bảo mẫu ngược đãi thì mới đuổi việc và kiện bà ta. Từ đó Tần Sở biết chỉ khi bản thân mình phạm lỗi thì bản thân anh mới thu hút được sự chú ý của ba và mẹ.

Hai người họ cũng hứa sẽ khiến anh được ăn ngon mặc đẹp nhưng chưa bao giờ vào bếp nấu cho anh một bữa nào, thứ họ có thể cho anh chỉ có tiền.



Càng lớn Tần Sở càng ngỗ nghịch, ngổ ngáo nhưng vốn dĩ trong thâm tâm anh là một chàng thanh niên tươi tắn với nụ cười tỏa nắng, chỉ thỉnh thoảng mắc lỗi sever nên mới kém thông minh chút đó. Hoặc có thể hiểu là do di truyền gen của người ba.

Tần Ca lay người Tần Sở kéo anh về thực tại “Làm gì mà ngẩn người ra thế?”

Tần Sở cũng chỉ biết lắc đầu rồi cắm mặt xuống ăn chiếc bánh kẹp sanwich.

Định tẩn cho thằng này một trận nhưng nhìn bộ dạng thảm hại của nó làm mình cũng khó ra tay. Tần Ca nghĩ thầm. Giang hồ cũng có luật của giang hồ, trùm trường cũng có luật của trùm trường.

Cả tuần đó Tần Sở không tới trường mà ở nhà Tần Ca dưỡng thương.

Có mặt Tần Sở ở chung nhà nên căn nhà cũng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn, có người chơi chung, ăn chung và đặc biệt có người quản anh chuyện đi chơi đêm. Dù khá phiền nhưng cũng khá vui vì có người để anh cãi cọ mỗi ngày.

Tần Ca đang tắm còn Tần Sở ở ngoài chơi game đột nhiên cánh cửa phòng mở ra làm Tần Sở giật bắn mình giống như bị ba bắt tại trận là đang chơi chứ không phải đang học.

Cảm giác thót tim đó là chúng ta thì cũng có thể hiểu được nó thốn đến như thế nào.

Tất nhiên Tần Sở nhận ra người bước vào này là ai, đây chẳng phải là ông nội Tần Hằng của anh đó sao... Ông mất khi anh lên 5 tuổi nhưng những điển tích điển cố về ông, anh suốt ngày được nghe kể từ miệng người khác vì thế trong cuộc đời lớn lên của anh luôn gắn liền với các câu chuyện của ông nội.

“Có chuyện gì thế?” Tần Ca nói vọng ra hỏi thăm tình hình bên ngoài.

Ông Tần Hằng thì vẻ mặt tức giận nhìn Tần Sở, có lẽ ông có thể thở ra lửa cũng được.

...



Tần Ca tắm xong bước ra thì thấy canh tượng Tần Sở đứng im mặt cúi xuống còn lão Tần Hằng thì ngồi chiễm chệ trên ghế sắc mặt có vẻ không tốt. Đánh hơi được sự nguy hiểm Tần Ca định trở lại vào nhà tắm đợi đến khi “quái vật”biến mất rồi mới ra nhưng chỉ một câu nói của ba anh mà anh phải cắp đuôi chạy ra.

“Mày với thằng Tần Hảo đang quen nhau phải không?”

“Hả?” Tần Sở há hốc mồm kinh ngạc.

Tần Ca nghe lén ở trong nhà tắm cũng phải chạy ra vì quá bất bình.

“Lão Hằng ông nói cái gì thế hả?”

“Chẳng phải không phải à?” Ông Tần Hằng hỏi lại “Dẫn trai lạ về nhà sống chung với nhau không phải mối quan hệ đó thì là gì?”

Tần Ca gắt gỏng lên “Bọn tôi là tình bạn trong sáng trong đầu ông nghĩ cái gì thế hả? Với cả dù con gái trên đời này chết hết thì tôi thà chết đi chứ không bao giờ cặp kè với con trai. Ghê tởm.”

Chính Tần Sở cũng phải ngạc nhiên với sự hành xử của chính người ba của mình, anh không ngờ ba mình lại “dị ứng” với những người đó, dẫu sao họ cũng chỉ sống đúng theo giới tính của mình, cảm xúc của mình thì đâu có sai.

Tần Sở là nam thẳng chính cống nhưng khi nghe ba anh có ý xem thường những người thuộc tầng lớp LGBT thì anh cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.

“Ghê tởm? Chẳng lẽ họ sống đúng theo con người cũng là sai à? Họ cũng đâu có ảnh hưởng gì tới ba đâu, sao ba lại có thể nói ra những lời như vậy?”

“Mày điên à Tần Sở?”

“Tần Sở?” Lão Hằng thốt lên vẻ kinh ngạc.