Nhìn không ra Nhan Sổ cùng chính mình giống chỗ nào, Cố Thừa Dịch không ngừng hoài nghi mối tình đầu của Thẩm Niệm đến tột cùng có phải là anh hay không.
Thẩm Niệm không cha không mẹ, nhờ người giúp đỡ đi học, mà một đường học tập thuận lợi tiến vào trường công.
Sự hấp dẫn của các trường công lập chính là cấm học sinh yêu nhau, tránh làm học sinh vì yêu đương mà phân tâm học hành, yêu đương khó có thể tập trung chú ý vào học tập và đạt được thành tích tốt.
Ở trường cao trung mà bắt được các học sinh yêu đương lén lút là sẽ xử phạt. Cố Thừa Dịch căm thù đến tận xương tủy giai đoạn yêu đương này, anh cảm tạ hiệu trưởng trường học cùng các giáo viên nghiêm khắc.
Không nghiêm khắc như vậy, Thẩm Niệm chắc sớm bị thằng nhóc thối tha nào câu đi rồi!
Bởi vì mấu chốt là ở giai đoạn thi đại học kia, buổi sáng 7 giờ hơn là phải đi học, buổi tối quá 9 giờ rưỡi mới kết thúc tiết tự học buổi tối, một tuần chỉ có một ngày nghỉ, là nữa ngày của thứ bảy chủ nhật, không cho cơ hội lãng phí một ngày.
Thời gian tự do thật sự quá ít!
Hai người nói chuyện tình cảm với nhau tổng cộng chỉ hai tháng, tám tuần cuối, Thẩm Niệm ở lại kí túc xá trong trường, Cố Thừa Dịch phải về nhà, tính ra số lần gặp mặt không nhiều lắm.
Trong trường học nơi nào cũng là học sinh với giáo viên, vì muốn thi đại học kết quả tốt, hai người thường xuyên gặp ở thư viện hoặc là phòng tự học cùng nhau giải đề thi, hành vi thân mật rất ít.
Vì cái gì?
Bởi vì trường học không có thánh địa rừng cây nhỏ (nơi tốt nhất để lén lút) a!
Cái gì sẽ không bị phát hiện mà đè ở góc tường, dựa lên thân cây, đều là không có khả năng.
Trừ phi muốn bị học sinh khác cùng giáo viên phát hiện, rồi chuẩn bị tâm lý tiếp nhận xử phạt, nếu không thì ai dám ở giai đoạn cuối cùng thi đại học diễn ra lại chơi trò chơi mạo hiểm?
Cố Thừa Dịch dám, nhưng Thẩm Niệm lấy lý do muốn đậu trường đại học tốt ra không đồng ý.
Hai người bọn họ chỉ có vài hành vi thân mật, cũng chính là thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, đi ngoài đường nắm tay nhau, bởi vì Thẩm Niệm quá thẹn thùng, cũng chỉ trải qua một lần hôn môi.
Cho nên, nếu mối tình đầu của Thẩm Niệm không phải anh, thì sẽ là ai?
Cố Thừa Dịch chua xót đến sùi bọt mép, tên thúi nào đang bị cưỡng chế học tập như vậy còn có thể biến thành mối tình đầu của Thẩm Niệm!
"Thích anh ta vì cái gì?"
"Lớn lên đẹp trai, cười đến ngọt." Nhìn một cái liền cảm thấy giống mối tình đầu ngọt ngào.
"..."
Đẹp thì đẹp, nhưng ngọt liền không khả năng, lúc học cao trung Cố Thừa Dịch là có tiếng lạnh lùng.
Quả nhiên là tên thúi nào rồi!
Bây giờ anh không rảnh đi quan tâm đến tâm trạng chua như chanh vì mối tình đầu của Thẩm Niệm không phải là mình, mà là Thẩm Niệm có thể tùy tiện xem một người đàn ông khác liền thích, nhưng lại không để ý tới anh.
"Thẩm Niệm."
"Hả!" Giám đốc Thẩm cười ngọt ngào, tha thiết hy vọng tâm tình người nào đó tốt lên rồi từ bỏ suy nghĩa hủy bỏ hợp đồng đại diện với Nhan Sổ.
Thực nhanh, tươi cười này liền nứt ra.
Bởi vì nam chính nói: "Nằm mơ đi, mau một chút."
"..."
Thẩm Niệm đôi tay rục rịch muốn động, trong mắt chứa ngọn lửa phẫn nộ.
Không được, nhịn xuống! Bóp chết nam chính cũng không thể kế thừa tập đoàn Cố Thị!
Bộ dáng tức giận của cô dừng ở đáy mắt Cố Thừa Dịch, đó là vì người đàn ông xấu xí khác mà tức giận với anh, tức khắc anh cũng tức giận.
"Thẩm Niệm, cô đây là vì một người xa lạ mà tức giận với tôi sao?"
Tôi cho cô 300 vạn, cho cô nguyên liệu nấu ăn cao cấp, cho cô Chanel, còn cái tên xấu xí xa lạ kia cho cô cái gì?
Một tấm ảnh làm cô nhớ tới mặt mối tình đầu liền quan trọng như vậy sao?
Bởi vì biết trước được cốt truyện, Thẩm Niệm nhận định nam chính là của nữ chính, trong lòng nam chính chỉ có nữ chính, trừ phi cô là nữ phụ pháo hôi mặt dày mày dạn mà dùng thân phận bạn gái cũ ăn vạ quá khứ tình yêu, nam chính khẳng định sẽ không có bất cứ cảm giác gì với cô.
Nhưng mà, hiện tại cảm thấy như thế nào.. Có gì không đúng lắm?
"Tôi chỉ là.."
"Chỉ là?"
"Chỉ là.." Thẩm Niệm nói không nổi nữa.
Trên thực tế rất nhiều lúc chính mình làm ra mấy cái hành vi không suy nghĩ, bình tĩnh ngẫm lại, những hành vi đó một là vô đạo đức, hai là không có lợi ích, hại người mà chẳng ích gì cho bản thân, nhưng vẫn làm, bây giờ phải làm gì?
Nhan Sổ với cô mà nói chính là người xa lạ không có quan hệ gì hết, bởi vì gương mặt kia, cô vẫn là nguyện ý mạo hiểm đắc tội nam chính giúp anh ta nói chuyện.
Trong đó có bao nhiêu là bởi vì chính mình mà đắc tội nam chính, cách xa nam chính xa hơn một chút, còn bao nhiêu là bởi vì gương mặt đẹp đó, thiện tâm quá độ, không nghĩ tới hợp đồng đại diện bị ngâm nước nóng, Thẩm Niệm chính mình cũng không nói rõ.
Nghĩ không ra, mắt Thẩm Niệm nhìn không có tiêu cự, thần thái có chút hoảng hốt. Trong mắt của Cố Thừa Dịch, cô đây là đang suy nghĩ sâu xa cái gì, cô lại đang nghĩ đến tên xấu xí Nhan Sổ.
Ha, gương mặt kia làm cô nhớ tới mối tình đầu đúng không?
Cố Thừa Dịch phóng tầm mắt lạnh băng về phía trước, Thôi trợ lý chấn động, vội vàng gật đầu: Thu được!
Đoạn đường sau đó, phá lệ trầm mặc.
Xe ngừng, Thẩm Niệm đẩy cửa xuống xe, nhìn biệt thự xa lạ lại quen thuộc: "..."
Trong lúc cô do dự, Cố Thừa Dịch bước nhanh đi vào, Thôi trợ lý đóng cửa Maybach chạy xa, một lần nữa đem cô ở lại cái nơi kêu xe - xe không tới, gọi người – người không tới địa phương quỷ quái này.
Chắc phải mua một chiếc xe muốn đi đâu liền đi, sau đó phải làm gì!
Hoặc là, quen một người bạn trai nghe lời có thể tùy ý kêu đến là đến?
Lúc này, cửa mở.
Thím Trần vẫy tay cười với Thẩm Niệm: "Mau vào nhà nào."
Trên tay Thẩm Niệm vẫn đang cầm quần áo ngày hôm qua thím Trần mới vừa giặt xong, buổi sáng lúc ra khỏi cửa cô còn tràn đầy tin tưởng cảm thấy cả đời sẽ không đến nơi này nữa, vậy mà không đến mười hai tiếng đồng hồ sau lại về rồi.
Xấu hổ quá đi.
"Thím Trần ơi, thím có số điện thoại của Thôi trợ lý không?"
Thím Trần lắc đầu: "Không có."
Thẩm Niệm bắt đầu tính toán xác suất gọi cho Đinh Hạ Vân đặt xe đến đón cô có khả năng bao nhiêu.
Tiền xe là chắc sẽ cao, trở về đem nguyên bộ Chanel trên người đến chỗ secondhand bán đi, tuyệt đối đủ để trả tiền hai vòng xe, còn có thể đãi Đinh Hạ Vân ăn một bữa!
Cô nóng lòng muốn thử chút tâm liền nhảy lên, bị Thím Trần nhìn ra một chút manh mối: "Cãi nhau với tiên sinh sao?"
Trên mặt thím Trần kiểu "Đã không còn là con nít nữa, không thể cãi nhau một chút liền bỏ nhà trốn đi" bất đắc dĩ, làm cho Thẩm Niệm không nói nên lời.
Nói cái gì đây?
Nói "Con cùng Cố Thừa Dịch không phải như cái loại quan hệ thím tưởng tượng đâu", vẫn là nói: "Tụi con không có cãi nhau?"
Trước đây cô sẽ cười cười không để trong lòng, sau này trực tiếp cam chịu.
Kết quả cuối cùng đều là giống nhau.
Từ tiểu học, sơ trung, cao trung Thẩm Niệm cùng một người con trai nào đó nhiều lần học cùng lớp, ngồi cùng bàn, vô số lần giải thích đơn thuần chỉ là trùng hợp, nhưng mọi người lại bàn tán "Cậu không cần giải thích, giải thích chính là che giấu" kết quả sau đó là cô không để ý tới.
Thay đổi sang thế giới khác, không nghĩ tới còn có thể gặp được loại chuyên giống vậy.
Giám đốc Thẩm tâm mệt đến không muốn nói chuyện.
Thím Trần quay đầu nghiêng nghiêng người vào bên trong, như là muốn nghe cái gì, sau đó quay lại vẫy tay với Thẩm Niệm: "Có tổ yến ngon lắm, mau vào uống."
Thẩm Niệm quay đầu nhìn lại con đường trống không, không có một chiếc xe không một bóng người đi đường nào, đành lấy cớ tổ yến đi vào.
"Cảm ơn thím."
Thím Trần nấu đu đủ hầm tổ yến uống thật rất ngon, Thẩm Niệm uống liền một chén lớn, sau đó lại bị nghẹn bởi một ly sữa bò lạnh.
"Phiền con nữa rồi." Thím Trần cười tủm tỉm, tư thái cũng không cường thế, nhưng..
Cắn người miệng mềm, giám đốc Thẩm không dám hé răng, cầm ly sữa bò lên lầu hai.
Trước lạ sau quen, cô đi đến hành lang cuối, gõ lên cửa ba cái, không đáp lại, lại gõ ba cái.
Qua hồi lâu, bên trong mới truyền ra âm thanh: "Vào đi."
Thẩm Niệm đẩy cửa đi vào, trong phòng khách không ai, tối hôm qua Cố Thừa Dịch ngồi ở trong thư phòng, cô theo bản năng mà nhìn về phía thư phòng, vẫn không có ai.
Đôi mắt thuận thế thoáng nhìn, Cố Thừa Dịch mặc một áo tắm dài màu đen, mơ hồ lộ ra lồng ngực với cơ bụng rắn chắc.
Thẩm Niệm liếc mắt một cái vội vàng nhìn sang chỗ khác, trong đầu không ngừng lặp lại dáng người cực phẩm của nam chính, trên mặt đặc biệt nóng, "Thím Trần nhờ tôi đem sữa bò lên."
Cô không cùng anh kết giao quá, làm sao biết được anh tắm rửa gội đầu nhanh như vậy!
Sớm biết rằng nam chính đang tắm rửa, nói cái gì cô cũng không lên! Ăn một nồi tổ yến cũng không lên!
Nhìn thấy dáng người cực phẩm như vậy, vô hình trung nâng cao yêu cầu tiêu chuẩn dáng người của người yêu, về sau tìm người yêu phải làm sao bây giờ đây!
Giám đốc Thẩm khóc không ra nước mắt, vẫn là cô độc cả đời đi.
Trên đầu Cố Thừa Dịch còn cái khăn lông, xác nhận người nào đó đang nhìn đến dáng người của mình, xoay người đi vào trong: "Đem vào trong."
Thẩm Niệm: "..."
Dù gì mới ăn tổ yến của người ta, đi thêm vài bước vậy, cầm ly sữa bò đi vào.
"Còn lạnh không?" Cố Thừa Dịch cầm khăn lông lau loạn tóc, cánh tay di chuyển qua lại, làm áo tắm dài lại mở ra.
Thẩm Niệm trộm liếc mắt một cái, thất thần trả lời: "Có hơi."
"Vậy từ từ lại uống." Cố Thừa Dịch mẫn cảm nhận ra tầm mắt của người nào đó, tầm mắt Thẩm Niệm một lần lại một lần dừng ở trên người anh không mang theo nhiều độ ấm, nhưng anh lại cảm thấy quá mức nóng bỏng.
Nếu tầm mắt Thẩm Niệm không nóng, thì tại sao thân thể anh lại nóng lên? Khẳng định là do cô!
"Cô.." Đừng nhìn.
Lời nói tới bên miệng, anh liền nghĩ đến lúc trong xe Thẩm Niệm nhìn chằm chằm ảnh chụp Nhan Sổ, lập tức thu trở về, thay vì để Thẩm Niệm xem mấy tên khốn khác, không bằng xem anh đi!
"Còn không đi tắm rửa?"
Động tác lau tóc Cố tổng tài nhanh hơn, mượn cớ che giấu chính mình không được tự nhiên.
Thẩm Niệm còn đang vụng trộm nhìn dáng người cực phẩm của nam chính, cũng không phát giác mà nói: "À, đi bây giờ."
Để sữa bò xuống bàn, muốn đi.
"Tắm ở đây." Cố Thừa Dịch nâng nâng cằm về phía phòng tắm trong phòng ngủ, trong mắt tràn ngập: Cô đi đâu? Không phải muốn đi tắm rửa sao?
"Tôi phòng ở.." Thẩm Niệm nỗ lực bảo trì mỉm cười, đưa tay chỉ chỉ phương hướng phòng của mình.
Cố Thừa Dịch nhìn nhìn phòng tắm chính mình, lại nhìn theo hướng Thẩm Niệm chỉ: "Cô thấy khoảng cách cùng thời gian có vấn đề?"
".. Cũng không."
"Vậy cô vì cái gì mà phải bỏ gần tìm xa, đi đến chỗ xa để tắm rửa?" Cố Thừa Dịch ném lại ánh mắt ghét bỏ chói lọi, liền kém nói thẳng: Hai chữ hiệu suất, cô không hiểu sao?
Thẩm Niệm không thể duy trì mỉm cười được nữa, cô có thể đánh chết nam chính bây giờ không?
"Quần áo cùng tất cả đồ dùng tắm rửa đều ở bên kia."
Nghe vậy, sắc mặt Cố Thừa Dịch có điểm kỳ quái.
Cho Thẩm Niệm một ánh mắt "Đi theo tôi", tóc khô một nửa đi về phía phòng tắm.
Bên trong phòng tắm mới vừa tắm xong khắp nơi toàn là sương mù, trên gương mơ hồ còn có hơi nước, nhưng trên kệ rửa mặt có rất nhiều chai lọ đặc biệt chuyên dùng cho phụ nữ.
Đặc biệt là, buổi sáng Thẩm Niệm mới vừa dùng qua mấy thứ đó, không thể quen thuộc hơn.
Cô có chút không hiểu tình huống bây giờ lắm, mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm đều bị dời đến phòng nam chính.
Thẩm Niệm: "..."
Đột nhiên hiểu ra vẻ mặt vừa rồi của Cố Thừa Dịch là chuyện gì.
Từ từ, mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm sao lại ở đây, quần áo sẽ không cũng..
Sắc mặt Thẩm Niệm trắng bệch, chạy chậm vào phòng để quần áo: "..."
Tối hôm qua ở phòng quần áo này cô đã lật tung một trận, không thấy bất luận một cái đồ dùng của phụ nữ nào cả, vậy mà một ngày trôi qua, sao ở đây lại có quần áo phụ nữ, giày, váy, quần.
Còn có một ngăn kéo đồ nội y, tất cả đều là số đo của cô.