Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 140





Nháy mắt khi nghe thấy Lê Trường Phong nói câu đó, Cung Phất Vũ có hơi dao động.

Nhưng chăm chú nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh lặng yên như nước của Lê Trường Phong, Cung Phất Vũ lại cảm thấy mình vẫn nên ngừng ôm ảo tưởng với khúc gỗ này đi thôi.

Cúi đầu cười một tiếng, Cung Phất Vũ lại vùi đầu vào cánh tay, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.


Bàn tay đang cầm đĩa trái cây của Lê Trường Phong không tiếng động run lên, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt đĩa trái cây xuống rồi xoay người rời đi.

Trong động phủ rộng lớn chỉ còn lại một mình Cung Phất Vũ, gió lạnh thổi vào phòng, thổi vào người y như thổi vào trái tim y vậy.


Trở về nơi ở, Lê Trường Phong một mình lẳng lặng đứng trước lò luyện kiếm, ánh lửa từ lò luyện kiếm chiếu lên gương mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn, nhưng chẳng chiếu ra nỗi một tia ấm áp.

Một lúc sau, hắn lặng lẽ lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thứ.

Là một cái lọ bằng thủy tinh, bên trong đựng một ngọn cỏ màu xanh non tỏa ra ánh sáng huỳnh quang, lúc này ngọn cỏ lấp lánh ánh sáng cực kỳ rực rỡ.

Lê Trường Phong có chút xúc động, hắn nhịn không được muốn mở nắp lọ thủy tinh ra.

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ siết chặt chiếc lọ thủy tinh trong lòng bàn tay.

Bởi vì những lời Cung Minh Trạch từng nói lại vang lên bên tai hắn.

“Mị tộc tạo phản đã bị định tội, nhưng tàn dư vẫn còn chưa được quét sạch hoàn toàn, Phất Vũ rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho y, thay vì nghĩ đến việc đổi sang tu đạo hữu tình gì đó, ngươi nên bảo vệ y cho thật tốt.


“Ta không phải người có khả năng thông thiên, Thiên Hoàn cách nơi này xa như vậy, ta không thể bảo vệ Phất Vũ cả đời được.

Người duy nhất ở bên cạnh y, chỉ có ngươi thôi.


Chỉ có ngươi thôi.

Hiện tại nghĩ đến bốn chữ này, Lê Trường Phong cảm thấy dư âm vẫn còn chấn động bên tai mình.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn lại đem lọ thủy tinh đựng tình căn bỏ vào lại trong nhẫn trữ vật.

Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn không muốn Cung Phất Vũ xảy ra chuyện gì.


Nhưng đôi khi, người ta càng sợ điều gì, điều đó càng tìm đến.

Đó là vào một đêm cuối thu, canh lúc Lê Trường Phong không chú ý, Cung Phất Vũ liền rời khỏi Thanh Ngọc Kiếm Tông.


Thực ra là Cung Phất Vũ đã nhận được một lá thư từ cửu cửu của mình, nói rằng muốn cho y biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của mẫu phi y.

Trên vách núi, gió đêm thổi phần phật, Cung Phất Vũ nhìn hắc y nhân đứng cách đó không xa, bất giác nhíu mày, nhưng y vẫn thấp giọng gọi: “Cửu cửu.


“Ngươi đến rồi.

” Một giọng nói khản đặc vang lên.

Nghe thấy thanh âm khàn khàn, trái tim Cung Phất Vũ bỗng nhiên thắt chặt, sau đó y nhẹ giọng hỏi: “Cửu cửu, người nói mẫu phi của ta chết còn có nguyên nhân khác, nguyên nhân đó là gì?”
“Nguyên nhân gì sao?” Hắc y nhân đột nhiên cười lạnh một tiếng, tiếp đó trong mắt ông ta hiện lên một tia oán hận và căm thù.

“Là tại vì ngươi đó!” Hắc y nhân khàn giọng rống lên.

“Nếu không phải nàng vì bảo vệ tính mạng của ngươi mà phản bội lại gia tộc, thì sao bọn ta có thể thua nhanh như vậy!”
Cung Phất Vũ: ?!
Nghe thấy lời nói của hắc y nhân, Cung Phất Vũ chấn động trong lòng, y còn chưa kịp phản ứng lại, hắc y nhân đã âm thầm xông lên, muốn bắt lấy y!
Cung Phất Vũ lúc này mới nhận ra mục đích thực sự của đối phương, vội vàng muốn lui về sau, nhưng đối phương là Nguyên Anh, còn y chỉ mới Trúc Cơ, làm sao có thể đánh lại được!
Mắt thấy cỗ uy áp nặng nề sắp chụp xuống đầu, Cung Phất Vũ đồng tử co rụt lại, vừa định tuyệt vọng nhắm mắt lại, liền có một đạo kiếm quang lạnh thấu xương đột nhiên bắn ra từ phía sau, một kích đâm thủng cấm chế của Nguyên Anh!
Cung Phất Vũ nhân cơ hội hít vào một hơi, nháy mắt liền lùi về sau mấy bước, ngay sau đó, có một bàn tay quen thuộc đầy vết chai sạn vì cầm kiếm nắm lấy bàn tay mảnh khảnh mịn màng của y, trầm giọng nói: “Đi!”
Cung Phất Vũ lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen thấu vẫn bình tĩnh không gợn sóng của Lê Trường Phong, trong lòng nhất thời nghẹn lại, có chút chua xót.

Lê Trường Phong không thể để ý nhiều như vậy, hắn mang theo Cung Phất Vũ nhanh chóng bay đi mấy chục trượng.

Thế nhưng cao thủ Nguyên Anh vẫn một mực truy sát phía sau, giống như âm hồn bất tán không thể chạy thoát được.

Tuy Lê Trường Phong chỉ là Kim Đan, nhưng kiếm tu vốn đã giỏi chiến đấu, chỉ là lúc này hắn còn mang theo Cung Phất Vũ, lại không thể dẫn tên cao thủ kia tiến vào Thanh Ngọc Kiếm Tông, chỉ có thể liều mạng xuyên qua rừng cây rậm rạp.

Suy cho cùng, nếu mượn sức của Thanh Ngọc Kiếm Tông để bắt tên Mị tộc này, tin tức có người Mị tộc đến tìm Cung Phất Vũ nhất định sẽ truyền ra ngoài, tin tức như vậy mà truyền đến Thiên Hoàn, chỉ cần có người thêm mắm dặm muối thì sẽ biến thành tội chết.

Tên Nguyên Anh ban đầu còn có chút e sợ Lê Trường Phong, nhưng khi ông ta nhìn thấy hướng chạy trốn của Lê Trường Phong, trong mắt nhất thời chợt lóe lên hàn quang, cũng nhận ra được điều gì đó.

Sau đó tên Nguyên Anh liền không kiêng dè gì đuổi theo.

Thẳng cho đến khi ông ta ép Lê Trường Phong và Cung Phất Vũ đến một vách đá dựng đứng khác.

“Giao Cung Phất Vũ cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi, bằng không, ta giết ngươi trước rồi bắt tên nhóc kia đi.


Tên Nguyên Anh vừa nói ra câu này, Lê Trường Phong liền cảm thấy bàn tay mình đang nắm trong lòng bàn tay vô thức run lên.

Mà phía sau bọn họ, đã không còn đường lui rồi.

Lê Trường Phong trầm mặc một lát, vậy mà trong thời khắc cực kỳ căng thẳng này hắn lại cười nhạt một tiếng.


Sau đó trước vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Cung Phất Vũ, hắn nhanh chóng hạ một đạo cấm chế lên người y, đẩy Cung Phất Vũ sang một bên, còn mình thì rút thanh trường kiếm bên hông ra, bình tĩnh xông lên nghênh chiến.

Lần đó Lê Trường Phong đã thắng như thế nào, hắn cũng không nhớ rõ, thậm chí đến bây giờ khi nhớ lại hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Lần đó hắn dùng hết pháp bảo trên người mình, đốt gần hết bảy thành tinh huyết, chém chết Nguyên Anh kia dưới kiếm của mình, bản thân hắn cũng mất hết linh lực, từ từ khụy xuống.

Trước mắt hắn toàn là máu, trong hơi thở cũng đầy mùi máu tanh.

Vào khoảnh khắc cuối cùng khi thần trí mơ hồ, hắn nhìn thấy Cung Phất Vũ đã phá bỏ cấm chế chạy về phía hắn, khuôn mặt đẫm lệ, những ngón tay thon dài như ngọc run rẩy vuốt ve mặt hắn.

Sau đó, Cung Phất Vũ cắn mạnh đầu lưỡi, hôn lên đôi môi lạnh như băng của Lê Trường Phong, đem máu đầu tim truyền qua cho hắn…

Nửa tháng sau, Lê Trường Phong rốt cục cũng tỉnh lại.

Người đầu tiên hắn nhìn thấy là Cung Minh Trạch, chứ không phải Cung Phất Vũ.

Lúc này Cung Minh Trạch vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Cung Minh Trạch, Lê Trường Phong trong lúc hoảng hốt chợt hiểu ra điều gì đó, ngược lại còn thản nhiên cười một tiếng.

“Ta không sao.

” Hắn khàn giọng nói.

Vào giây phút hắn thiêu đốt tinh huyết hắn đã biết, tương lai hắn có lẽ sẽ không còn khả năng tiến cảnh nữa, ngay cả khi muốn giữ vững cảnh giới Kim Đan cũng là một chuyện khó khăn.

Nhưng hắn không hối hận.

Cung Minh Trạch trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Ta đã nói chuyện với trưởng môn, sẽ vĩnh viễn giữ chức trưởng lão cho ngươi, ngươi không cần lo lắng.


Lê Trường Phong nhìn vào mắt Cung Minh Trạch, lúc này hắn lại cực kỳ thông minh, bình tĩnh hỏi: “Cần ta làm gì?”
Cung Minh Trạch lấy ra một bình sứ.

Lê Trường Phong: “Vong Tình Thủy?”
Cung Minh Trạch lắc đầu: “Chỉ thay đổi một số ký ức của Phất Vũ mà thôi, y quá thông minh, nếu cho y uống Vong Tình Thủy thì y sẽ sớm sinh nghi.


Lê Trường Phong không hề do dự liền cố hết sức vươn tay ra nhận lấy bình sứ.

Nhìn thấy cảnh này, Cung Minh Trạch có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng, anh ta không ngăn cản bất cứ điều gì, chỉ nói: “Bảy ngày sau ta sẽ rời đi.



Lê Trường Phong ánh mắt bình tĩnh: “Được, trong vòng bảy ngày, ta sẽ nghĩ cách để Phất Vũ uống nước này.


Cung Minh Trạch đi rồi.

Lê Trường Phong cầm bình sứ trong tay, yên lặng nhìn chằm chằm xà nhà bằng đá trên đỉnh đầu, cứ vậy mà nằm ở trên giường hồi lâu.

Thật lâu sau, mi mắt hắn run lên, mới từ trong mờ mịt chậm rãi khôi phục lại tinh thần.

Sau đó, hắn đưa tay chạm vào nhẫn trữ vật.

Nếu chỉ còn lại bảy ngày, vậy thì… hãy để hắn buông thả một lần đi.

Nhưng cố tình lần này, Lê Trường Phong không sờ thấy cái gì.

Lúc đối đầu với đại năng Nguyên Anh, Lê Trường Phong không hề sợ hãi hay tuyệt vọng, nhưng giờ khắc này hắn lại kinh hãi tột độ, như bị dội một chậu nước đá lên đầu.

Nhẫn trữ vật của hắn đâu rồi?!
Tình căn của hắn đâu rồi?!
Lê Trường Phong sờ so/ạng khắp người vẫn tìm không thấy nhẫn trữ vật, lúc này hắn không thể kiểm soát mà run rẩy cả người.

Thực ra việc bị mất nhẫn trữ vật cũng đúng lý hợp tình.

Khi đó hắn giết tên Nguyên Anh kia đã làm nổ tung hết tất cả pháp bảo, ngay cả kiếm của hắn cũng bị bẻ gãy.

Nhẫn trữ vật tất nhiên cũng bị vỡ hoặc là rơi mất rồi.

Chỉ là tại sao lại trùng hợp như vậy?
Lê Trường Phong hốc mắt đỏ lên, hắn nắm chặt nệm giường, tự hỏi trong lòng: Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Sau đó, hắn nghĩ, có lẽ Ông Trời cũng ngứa mắt cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nên mới trừng phạt con cóc này, đánh nó trở lại nguyên hình.

Vĩnh viễn không thể siêu sinh.


Nhưng trước lúc đó, Lê Trường Phong vẫn nếm được một chút ngọt ngào nhỏ nhoi.

Hắn còn bảy ngày nữa.

Trong bảy ngày này, Cung Phất Vũ luôn ở bên cạnh hắn.

Nắm tay hắn, đưa hắn đi ngắm hoàng hôn, nấu cơm cho hắn, xoa bóp cho hắn.

Mặc dù Lê Trường Phong đã mất đi tình căn, nhưng khi nhìn thấy Cung Phất Vũ cười với mình, hắn vẫn cảm thấy được chút hạnh phúc.

Chỉ là, niềm hạnh phúc này còn cách một tầng vải mỏng, không thể chạm tới được.

Mà giờ phút này, Lê Trường Phong đang ngắm nhìn dáng điệu tươi cười rực rỡ của Cung Phất Vũ, trong lòng không khỏi tự giễu nghĩ, giờ ngươi đã là một tên phế vật không có tương lai, ngay cả tình căn cũng mất rồi, ngươi hoàn toàn không xứng với y.

Cung Phất Vũ dường như cũng cảm giác được tâm tình của Lê Trường Phong, lúc này y ôm lấy vai Lê Trường Phong, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, sau này con sẽ cố gắng tu luyện, chờ con lợi hại hơn sư tôn rồi, con sẽ bảo vệ sư tôn.


Khoảnh khắc ấy, trái tim sắp chết lặng của Lê Trường Phong chậm rãi nảy lên.


Vào cái đêm cuối cùng, Lê Trường Phong tự mình chuẩn bị một bình rượu, rót cho Cung Phất Vũ một ly, rót cho mình một ly.

Lê Trường Phong uống cạn ly rượu của mình trước, sau đó tới lượt Cung Phất Vũ.

Lần đầu tiên, Lê Trường Phong chủ động đi tới, hắn cúi đầu, nắm lấy vai Cung Phất Vũ, hôn lên môi Cung Phất Vũ.

Tuy hiện giờ hắn không có tình căn, không biết cái gì gọi là xúc động, nhưng trong lòng hắn có một thanh âm nói cho hắn biết, hắn nên làm như vậy một lần.

Nếu không, hắn sẽ hối hận cả đời.

Cung Phất Vũ không ngờ Lê Trường Phong lại đột nhiên hôn mình, hàng mi dày như lông chim khẽ run lên, rồi mang theo ý cười thẹn thùng chậm rãi nhắm mắt lại.

Ánh sáng chói mắt lóe lên, một số ký ức trong đầu Cung Phất Vũ lặng lẽ bị bóp méo, thay đổi, xóa bỏ…
Y quên mất mẫu phi của mình, cũng quên mất cuộc nổi loạn của Mị tộc, thậm chí quên đi rất nhiều ký ức khi ở bên Lê Trường Phong.

Y chỉ nhớ một điều, Lê Trường Phong đã vứt bỏ y.

Tất cả những ký ức đau thương nhất, sâu sắc nhất đều bị chôn vùi.

Một quý công tử quần là áo lụa hành vi phóng túng đã từng chịu tổn thương về mặt tình cảm được tái sinh như thế đó.

Khi Lê Trường Phong nhìn thấy một Cung Phất Vũ như vậy, ban đầu hắn có chút khó chịu, nhưng khi Cung Phất Vũ hung dữ trừng mắt nhìn hắn, sau đó căm ghét bỏ đi, Lê Trường Phong bất giác cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười.

Như vậy cũng tốt.

So với yêu hay hận, thì chán ghét cũng thoải mái hơn nhiều, thoải mái đến nỗi khiến người ta yên lòng.

————————————-
Edit xong chương này, Ying liền nhớ tới vài câu hát trong bài “Một Bước Yêu Vạn Dặm Đau” của Mr.

Siro:
“Hôm nay, dành hết lầm lỗi để chia tay
Tình ta từ nay vỡ đôi”
“Một thế giới hư ảo nhưng thật ấm áp
Em xuất hiện khiến những băng giá đời anh bỗng dần tan đi
Cuộc đời anh đặt tên là muộn phiền nên làm sao dám mơ
Mình may mắn được trọn vẹn cùng em”
“Ta phải xa em mặc kệ nước mắt em rơi
Vì những nguyên do cả đời không dám đối diện
Chỉ còn vài gang tấc nhưng lại xa xôi
Tình mình tựa đôi đũa lệch đành buông trôi
Cầu mong em sẽ sớm quên được tất cả”
“Từ nay ranh giới của hai chúng ta
Là yêu nhưng không thể nào bước qua
Ngọn cỏ ven đường thôi mà…
Làm sao với được mây?”
“Gặp trong mơ mà cũng không dám gào lên
“Anh thương em””
 
------oOo------