Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 57




"Con còn rất nhiều thứ muốn hỏi đúng không?"

Thấy Vân Ngạn im lặng, Thẩm Thanh Nhã nói.

Bà vẫn muốn giải thích, dù sao thì bà cũng không muốn bạn đời của con mình có bất kỳ hiểu lầm kỳ quái gì về mình.

Vân Ngạn gật đầu, thấy xung quanh không có người, ánh mắt Thẩm Thanh Nhã hơi dịu đi, cậu suy nghĩ rồi nói: "Người tên Vương Trừng kia, hiện tại thế nào rồi ạ?"

"Vào tù rồi, bị kết án 5 năm." Thẩm Thanh Nhã biết chắc Vân Ngạn nhớ đến chuyện Vương Trừng chửi rủa bà lúc trước, thở dài, nói: "Cậu ta là con trai thứ của Vương Túc Sanh, cũng là người vô tội nhất trong nhà Vương Túc Sanh, từ đầu đến cuối cậu ta không biết gì hết, mấy năm đó cậu ta đi du học ở nước ngoài, vụ nổ súng lần này là do mẹ cậu ta cậu ta xúi giục. Trước khi vào tù, mẹ cho cậu ta xem không ít bằng chứng về vụ việc lúc trước, cậu ta chịu đả kích rất lớn."

Vương Túc Sanh là kẻ giết người gây nên bi kịch cho nhà Thẩm Sơ Hành, con trưởng Vương Triệt ngang nhiên khinh nhục Thẩm Sơ Hành trong trường, nhưng con thứ Vương Trừng lúc đó chắc chỉ vừa lên cấp 2, hoàn toàn không biết gì về hành động của cha và anh trai mình.

Anh ta không liên quan đến những chuyện trong quá khứ, nhưng anh ta lại bị mẹ xúi giục tham gia vào. Từ trước tới nay Thẩm Thanh Nhã và Thẩm Sơ Hành chưa từng nghĩ đến việc xuống tay với anh ta, nào ngờ anh ta lại tự mình xông vào.

Cuối cùng Vân Ngạn cũng làm rõ được chuyện này, cậu không có bất kỳ ấn tượng nào với Vương Triệt và mẹ của Vương Trừng, cậu chỉ từng nghe nhắc đến một lần, chính là hôm xảy ra vụ xả súng, Thẩm Thanh Nhã nói "đầu óc của người phụ nữ kia chưa từng tỉnh táo."

Thẩm Thanh Nhã nhìn vẻ mặt của Vân Ngạn, có lẽ đoán được cậu đang nghĩ gì, bà giải thích tiếp: "Sau vụ tai nạn xe đó, cả người mẹ tựa như rơi vào địa ngục, khi đó, mẹ không muốn gặp ai hết, nhưng Vương Túc Sanh lại kiên trì tới thăm mẹ, an ủi mẹ, nói rằng ông ta hy vọng có thể đưa mẹ rời khỏi sương mù."

Bà nhắm mắt lại, nói tiếp: "Trước kia mẹ có nói với con, Vương Túc Sanh là bạn hồi đại học của mẹ, khi đó ông ta cũng là bạn của mẹ, còn là em trai của Túc Lâm, nên mẹ không hề đề phòng ông ta, ngược lại còn thấy biết ơn. Cho đến khoảng một năm sau, mẹ tình cờ biết được manh mối, mới bắt đầu hoài nghi việc kia là do Vương Túc Sanh làm."

"Mẹ không dám chắc, mẹ rất muốn đi tìm chứng cứ xác thật, nhưng mẹ không thể đi hỏi trực tiếp được, nên đành phải tiếp xúc với Vương Túc Sanh để lấy thêm thông tin, nhưng mẹ không ngờ là... Không lâu sau, ông ta nói với mẹ..." Thẩm Thanh Nhã nhìn Vân Ngạn, nhỏ giọng, dường như rất khó mở lời, miễn cưỡng nói nhanh: "...Ông ta nói ông ta thích mẹ."

Vân Ngạn ngây người.

Thẩm Thanh Nhã hít sâu một hơi, tránh ánh mắt của Vân Ngạn, nói tiếp: "Khi đó để lấy chứng cứ, nên mẹ mập mờ không từ chối ông ta, cố gắng lá mặt lá trái... Đương nhiên là không vượt qua giới hạn. Sau này, mẹ tìm được không ít chứng cứ, ông ta cũng không phát hiện."

"Chứng cứ lúc đó không đủ để hạ bệ ông ta, thậm chí có thể nói là nhỏ bé không đáng kể... Cho nên mẹ chỉ có thể làm bộ bản thân không biết gì hết, nhưng mẹ không thể chịu đựng việc ông ta tiếp cận nữa, nên mẹ nhanh chóng từ chối ông ta."

"Nhưng mẹ không ngờ việc này lại đến tai vợ ông ta, người phụ nữ kia không phân biệt trắng đen, ngày nào cũng gây chuyện, nhưng không chịu ly hôn, cô ta rất coi trọng thể diện trước mặt người khác, từ đầu đến cuối cô ta không trách Vương Túc Sanh, ngược lại nói mẹ quyến rũ ông ta, đi bêu xấu mẹ." Thẩm Thanh Nhã cười khổ, "Cô ta làm ầm cả lên."

Bà nhẹ nhàng nói ra chuyện đó, nhưng Vân Ngạn nghe vào lại cảm thấy run sợ.

Khi đó bà và Thẩm Sơ Hành cô độc không nơi nương tựa, cậu không thể tưởng tượng nổi họ phải đối mặt với ánh mắt của người đời ra sao.

Có lẽ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Thẩm Sơ Hành không muốn ra ngoài gặp người khác.

"Thời gian trôi qua, mẹ vốn tưởng rằng chuyện này sớm muộn gì cũng lắng xuống, không ngờ cô ta còn làm ra chuyện ngu xuẩn hơn, sau vài năm, Vương Túc Sanh bắt đầu ra ngoài bao nuôi người tình, mà cô ta vẫn không muốn ly hôn, một hai phải chạy đến trước mặt những người tình đó quậy một trận, mắng bọn họ không biết tự lượng sức mình, chỉ vậy thì thôi đi, cô ta nhất quyết phải lôi mẹ ra, nói người Vương Túc Sanh thích là mẹ, mẹ thật sự..."

Thẩm Thanh Nhã nói tới đây, vừa tức vừa buồn cười, nhắm mắt lại, lắc đầu bất lực: "Chẳng qua là những năm sau đó, mẹ với Vương Túc Sanh ngày càng ít qua lại, cô ta nói nhiều, mọi người nghe cũng mệt, có lẽ bọn họ nói sau lưng mẹ, nhưng trước mặt thì không ai nhắc tới nữa, mẹ cũng không sợ bị bọn họ mắng, dù sao Sơ Hành cũng không ra ngoài, bọn họ thích mắng sao thì mắng, mẹ cũng không quan tâm..."

Nói tới đây, mặt Thẩm Thanh Nhã không còn nặng nề như ban đầu, bà cười, nhàn nhạt nói: "Mẹ chỉ muốn Vương Túc Sanh chết đi."

Hiện tại, Vương Túc Sanh đã chết, nhưng tổn thương trong quá khứ như bóng ma, thỉnh thoảng xuất hiện đâm bà một nhát.

Hà Tư Mễ đến giờ vẫn bình an vô sự, vì cô ta không phải nhân vật quan trọng gì, luôn tự cho mình đúng, rõ ràng không biết chuyện gì hết, nhưng vẫn cho rằng bản thân có thể dẫm đạp lên Thẩm Thanh Nhã, người đang bị những lời đồn đãi quấy rầy.

Vân Ngạn vỗ vai Thẩm Thanh Nhã trấn an.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Nhã dịu đi, cười với cậu, nói tiếp: "Việc hôm nay đừng nói cho Sơ Hành, tránh để nó nghe xong lại khó chịu."

Vân Ngạn có thể hiểu được, gật đầu đồng ý.

Nói xong hết mọi thứ, trong lòng Thẩm Thanh Nhã vẫn mang cảm giác u sầu, bà nhìn đám người đang ăn uống linh đình dưới ánh đèn rực rỡ, kéo Vân Ngạn xuống lầu: "Đi, uống với mẹ hai ly!"

...

Khi Thẩm Sơ Hành trốn khỏi tay ông nội, tìm được Vân Ngạn đang ở cạnh mẹ mình.

"Hành Hành!" Hai mắt Vân Ngạn sáng rực, vui vẻ bước về phía trước hai bước, khom người, lắc lư bắt lấy cánh tay Thẩm Sơ Hành vươn tới.

Thẩm Sơ Hành nhíu chặt mày, hỏi mẹ: "Có chuyện gì vậy?"

"... Uống hơi nhiều." Trên mặt Thẩm Thanh Nhã viết đầy lời xin lỗi, rồi lại thấy buồn cười.

Lúc bà kêu Vân Ngạn uống với bà hai ly, vẻ mặt của Vân Ngạn có thể nói là nghĩa khí ngút trời, như thể bà uống không đã cậu sẽ không bỏ qua vậy.

Hai người uống vài ly Brandy 50% độ cồn, Thẩm Thanh Nhã nâng ly: "Cạn!"

Vân Ngạn cũng không do dự: "Cạn!"



Thẩm Thanh Nhã còn quan sát một lúc, thấy cậu uống xong một ly mặt không thay đổi gì, cũng không chút do dự, vừa nhìn đã biết cậu rất tự tin vào tửu lượng của bản thân.

Ai mà ngờ... Vừa mới uống tới ly thứ ba, cậu đã nằm dài dưới đất.

Thẩm Thanh Nhã: "..."

Bà còn nghi ngờ nhìn cái ly trong tay mình, vì để cụng ly thỏa thích, bà còn nhờ người mang ly nhỏ tới mà?

Tửu lượng không tốt sao không nói sớm! Lỡ nôn thì bà biết phải ăn nói với con trai mình thế nào đây!

Vân Ngạn chỉ nằm một lát, tỉnh lại rót thêm ly nữa, muốn uống tiếp, bà vội vàng ngăn cản, may mà buổi tiệc gần kết thúc rồi, bà vội vàng giao cậu cho Thẩm Sơ Hành.

Sau khi Vân Ngạn được Thẩm Sơ Hành đỡ, Vân Ngạn lần mò nắm tay hắn, ngoan ngoãn đứng thẳng dậy, lặp lại lời Thẩm Thanh Nhã: "Vâng, uống hơi nhiều."

Thẩm Sơ Hành sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của cậu, nhướng mày: "Sao lại uống nhiều như vậy?"

Vân Ngạn vươn một ngón tay ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm, nghiêm trang giải thích: "...Thử, thử tửu lượng."

Thẩm Thanh Nhã: "..."

Cảm giác trước đây cậu chưa uống rượu bao giờ!

Đâu ra phương pháp "uống uống uống" thử vậy!!!

Thẩm Sơ Hành lắc đầu, thầm nghĩ có lẽ cậu quên đây không phải thân thể của mình.

Trước kia tửu lượng của em ấy rất tốt?

Nhìn bộ dáng lắc lư của Vân Ngạn, hắn bất lực ôm lấy Vân Ngạn, đỡ cơ thể cậu, nói với mẹ: "Con đưa em ấy về... Ông ngoại cũng chuẩn bị về rồi, mẹ có muốn đến chào một tiếng không?"

Thẩm Thanh Nhã vừa gật đầu đã thấy Vân Ngạn ôm eo Thẩm Sơ Hành, lưu luyến cọ cọ đầu vào vai hắn, nói: "Em, em say rồi..."

Thẩm Thanh Nhã cố nhịn, "phì" cười ra tiếng, vội vàng giơ tay che miệng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy tai của con mình có hơi hồng.

Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt đã nhắm lại của Vân Ngạn, dường như không biết phải làm sao, cuối cùng vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi, cau mày, giọng nói lại rất dịu dàng: "Được... Về nhà ngủ, được không?"

Vân Ngạn nhắm mắt gật đầu.

"Mau quay về đi." Thẩm Thanh Nhã vỗ vỗ cánh tay Thẩm Sơ Hành, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Vẻ mặt Thẩm Sơ Hành cứng đờ gật đầu, vỗ vỗ Vân Ngạn, nói: "Đi thôi."

Vân Ngạn nghe hắn nói, miễn cưỡng mở mắt, chui khỏi ngực hắn, chỉ nắm tay, không dựa vào ngực hắn nữa.

Cậu vô thức liếc nhìn chân của Thẩm Sơ Hành, giơ tay thề: "Em không sao hết, em... vẫn đi thẳng được này!"

Thẩm Sơ Hành kéo Vân Ngạn đi một đoạn ngắn, nhìn thấy bé nói dối này vốn chả đi thẳng được, cuối cùng không chịu được nữa, hắn kéo cậu trở lại vòng tay của mình.

Thẩm Thanh Nhã nhìn theo đôi chồng chồng trẻ tuổi này rời đi, nụ cười trên mặt vẫn không hề phai nhạt.

Bà thầm cầu nguyện trong lòng, nguyện cho bọn họ trăm năm hạnh phúc.

Vốn Thẩm Sơ Hành cho rằng Vân Ngạn khi say rất ổn, trên đường về nhà, cậu dựa vào vai Thẩm Sơ Hành ngủ rất ngoan.

Đường từ trung tâm thành phố trở về nhà rất xa, Thẩm Sơ Hành cả đoạn đường ấy chỉ nhìn cậu.

Nhắc mới nhớ, bọn họ vẫn chưa ngủ chung bao giờ.

Dọc theo đường đi, hắn nhìn gương mặt đỏ ửng yên tĩnh của Vân Ngạn, cảm thấy trong lòng vô cùng bình yên.

...Nhưng ai ngờ được là, vừa về tới nhà, Vân Ngã đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc xuống xe thì không muốn xuống, sau khi xuống xe hình như đã tỉnh hơn một chút, rất vui vẻ kéo Thẩm Sơ Hành vào biệt thự: "Đi! Đến phòng anh!"

Thẩm Sơ Hành: "..."

...Em muốn làm gì?!

Trong nháy mắt đầu Thẩm Thẩm Sơ Hành hiện ra rất nhiều hình ảnh, ngay sau đó hắn tự trách bản thân: thừa dịp em ấy uống say làm chuyện đó, có phải không tốt lắm không...

Lại nhìn người yêu trước mắt, hắn lập tức gạt bỏ ý nghĩ này.



Vân Ngạn đi trước hắn, lảo đảo lắc lư y như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn không biết đi về hướng nào...

Thấy cậu sắp bước lên cầu thang, thiếu chút nữa bước hụt, Thẩm Sơ Hành vội vàng kéo cậu lại, lần này nhất định phải ôm chặt, tránh cho cậu chạy đi đâu không biết.

Dẫn Vân Ngạn vào thang máy, về tới phòng mình, Thẩm Sơ Hành vừa định để cậu ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, đã thấy Vân Ngạn hai mắt rực sáng nhìn xe lăn: "Tới đây! Chúng ta nghịch xe lăn đi!!!"

Thẩm Sơ Hành: "..."

Vân Ngạn vui vẻ ngồi lên xe lăn, trực tiếp lái với tốc độ cao nhất, lao ra khỏi phòng: "Aaaaaaaa!"

Thẩm Sơ Hành hơi lảo đảo vội vàng theo sau, mới nhớ tới xe lăn có chức năng dừng tự động, đề phòng chủ nhân không cẩn thận va vào tường.

Hắn chưa từng dùng đến chức năng này, vẫn luôn cảm thấy lúc trước thiết kế ra nó có phải quá dư thừa hay không, không ngờ là... còn có ngày hôm nay.

Xe lăn chở Vân Ngạn lao ra, sau đó chậm rãi dừng lại ở mép lan can lầu hai, cậu lại đổi hướng: "Aaaaaaaaa!"

"..."

Thẩm Sơ Hành đỡ trán: Bình thường ở bên cạnh hắn cậu phải chịu nhiều áp lực lắm nhỉ?

Nhìn bộ dạng vừa điên cuồng vừa ngốc nghếch của Vân Ngạn, Thẩm Sơ Hành nghĩ, rốt cuộc có nên bắt cậu trở về hay không?

Không ngờ là, hắn còn chưa ra tay, Vân Ngạn đã tự mình quay về.

Cậu chậm rì rì ngừng ở trước mặt Thẩm Sơ Hành, Vân Ngạn đưa hai tay ra: "Tới đây ~ ái phi ơi ~ nhào vào lòng ngực trẫm đi!"

Thẩm Sơ Hành vừa mới nhấc chân, nghe xong lời này suýt nữa vấp ngã.

Nhếch nhếch khóe miệng, Thẩm Sơ Hành không để ý đến cậu, hắn cúi người nắm tay vịn của xe lăn, sau đó vươn tay nhấn một cái nút khác trên ghế dựa, trực tiếp tắt nguồn.

Ồ, để coi em chạy thế nào được!

Vân Ngạn không ấn thêm bất kỳ nút nào nữa, cậu nhìn Thẩm Sơ Hành đang gần trong gang tấc, đưa tay nắm cằm hắn, vẻ mặt tà mị điên cuồng: "Ái phi, trẫm cướp xe lăng của chàng, chàng cảm thấy, trẫm đang khi dễ chàng ư?"

"..." Thẩm Sơ Hành nhướng mày: "Nếu đúng là vậy thì sao?"

Vân Ngạn cũng nhướng mày: "Thì là trẫm muốn khi dễ chàng đó!"

Thẩm Sơ Hành: "..."

Vân Ngạn nhìn khóe miệng đang co giật của hắn, vừa ngây ngô cười "hê hê hê", vừa ấn nút, phát hiện xe lăn không nhúc nhích, vì vậy cậu vội vàng để chân xuống đất rồi đẩy xe lăn về sau...

Giây tiếp theo, cậu hô vang "a!" một tiếng, Thẩm Sơ Hành trực tiếp bế cậu từ trên xe lăn lên!

"Cứu mạng a!"

Đột nhiên rời khỏi mặt đất chắc chắn, Vân Ngạn có hơi hoảng, giãy giụa theo bản năng.

Dù sao thì cậu cũng cao 1m8, Thẩm Sơ Hành bế cậu thì không vấn đề gì, nhưng mắt cá chân không ổn lắm sao có thể chịu nổi giãy dụa kịch liệt? Chỉ có thể đặt cậu xuống, sau đó ôm eo cậu, đẩy cậu vào vách tường hành lang.

"Còn muốn chạy?" Thẩm Sơ Hành nhìn cậu, cánh tay chống cạnh tai Vân Ngạn.

Hơi thở nóng như thiêu đốt của hắn khiến Vân Ngạn bình tĩnh lại, cậu nhìn đôi mắt đen nhánh của Thẩm Sơ Hành, dường như sửng sốt mất một lúc, lại lắc đầu.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, Thẩm Sơ Hành rất muốn hôn, muốn nuốt cậu vào bụng.

Hắn hèn hạ nghĩ: Dù gì em ấy cũng say rồi, chắc sẽ không chú ý đến vết thương trên người đâu, mình không cần lo về những thứ hắn ghét ở bản thân và nỗi lo lắng lúc đầu nữa.

Nhưng ai mà ngờ, Thẩm Sơ Hành còn chưa động đậy gì, Vân Ngạn chợt ôm lấy eo hắn.

Vô cùng thân mật, không có chút ý tứ tránh né nào.

"Chồng ơi..."

Giọng nói trong trẻo khe khẽ vang lên, đáy lòng Thẩm Sơ Hành rung động, hắn cảm thấy khí huyết dâng trào, ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại.

Hắn cảm nhận được Vân Ngạn đang cọ cọ mũi vào tai hắn, cậu thì thào: "...Chúng ta đi ngắm sao nha, được không?"

Chương 56Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com