Tuy rằng chị gái nhỏ vẫn luôn không muốn nói chuyện với cô, nhưng “Cô ấy” đã cho mình những viên đá xinh xinh để chơi cùng, “Cô ấy” ngại nên không nói, nhưng toàn bộ quá trình đều dùng ánh mắt sáng long lanh để nhìn Hiểu Hiểu.
“Cô ấy” vẫn không nói gì , không phải là không thích lời mời của cô, cho nên Hiểu Hiểu chính thức đưa ra lời mời, cảm thấy “Cô ấy” sẽ đồng ý, nhưng bên kia lại rất do dự, bởi vì đi xem phim sẽ có rất nhiều người, hơn nữa xem phim đối với cậu cũng không có gì là hấp dẫn, tuy nhiên đây lại là người bạn duy nhất hiện tại của cậy ấy, người này sẵn sàng chủ động chơi với cậu, lời mời của cô đưa ra thật sự rất khó khăn, cậu ta nói từ chối, liệu cô có buồn hay không vậy? Lần sau có còn muốn cùng chơi với cậu ta nữa hay không.
Nghĩ đến đây, Ôn Kim Nghiêu rất là rối rắm, lông mày liền nhăn lại, như có nhiều điều cần phải suy nghĩ.
Hiểu Hiểu nhìn “Cô ấy” như vậy, có chút bối rối nên không nói gì nhiều, chờ câu trả lời từ “Cô ấy”.
Cô còn nghĩ rằng khi nghe nói đi xem phim là đứa trẻ nào cũng không thể từ chối được, không ngờ lại có một người lại không có hứng thú với việc đi xem phim.
Hiểu Hiểu có linh cảm, nếu là “Cô ấy” trả lời, vậy chắc chắn trọng tâm không phải là đi xem phim, mà là cô.
Cuối cùng Ôn Kim Nghiêu cũng đã đồng ý.
Sau khi đã nhận được câu trả lời, Hiểu Hiểu mỉm cười nói: “Chiều nay có làm gì hay không? Chúng ta cùng ông ngoại em đi chăn bò đi?” Chăn bò!Nghe đến cái từ này, Ôn Kim Nghiêu còn trông đợi hơn là việc đi xem phim, vội vàng gật đầu đồng ý, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là đang hưng phấn hay là đang thẹn thùng nữa.
Hiểu Hiểu không kiềm chế được mà đưa tay chọc nhẹ vào mặt của cậu một cái, rồi để lộ ra chiếc răng khểnh và má lúm đồng tiền, cố tỏ vẻ ra đáng yêu, để Ôn Kim Nghiêu không so đo đến việc mình đã chọc cậu.
……Ôn Phương Chính đã nhìn thấy cô gái nhỏ này kéo cháu trai của mình, cháu trai quay đầu lại vẫy tay chào với ông, Ôn Phương Chính gật đầu ý bảo mình đã biết rồi, ông vui mừng để lộ những nếp nhăn ở trên mặt, đây là đều mà ông mong chờ từ lâu, thời gian cậu ấy chịu mở miệng nói chuyện sẽ không còn xa nữa.
Vệ Tam Toàn không ngờ rằng cháu gái mình lại chơi với cháu trai của nhà họ Ôn, nhưng cũng không có gì là đáng ngạc nhiên, vì cháu gái của mình luôn được chào đón, khi cháu gái đi ra ngoài chơi một mình, mỗi lần đều có người vây quanh lại, sau đó rủ cô chơi chung.
Bây giờ thấy hai đứa trẻ trạc tuổi nhau đang vui vẻ cười đùa ở trên lưng con bò, Vệ Tam Toàn sờ sờ lên lưng con bò của mình, con bò ngoe ngoảy cái đuôi, lâu lâu lại cúi đầu nhai ngọn cỏ xanh, không bận tâm gì đến việc hai đứa nhỏ ở trên lưng của mình.
“Có muốn nghe một khúc nhạc hay không?”Vệ Tam Toàn hỏi.
Lúc này Hiểu Hiểu liền đồng ý một cách nhiệt tình.
Vệ Tam Toàn tuỳ tay hái một mảnh lá cây, đưa lên trên môi, liền vang lên một giai điệu nhẹ nhàng.
Ôn Kim Nghiêu tò mò nhìn sang, một mảnh lá cây cũng có thể tạo ra một âm thanh dễ nghe đến như vậy sao?Đây là giai điệu gì nhỉ, chưa từng nghe qua, nhưng lại rất là êm tai.
“Ông ngoại, ông có thể dạy cho con cái này không vậy? Con cũng muốn học ạ.
”.