Hiểu Hiểu là một người rất biết lắng nghe, nhìn thấy Lâm Hoa Hoán như vậy, có vẻ cô cũng hiểu được một chút, vì cái gì sau khi nhìn thấy người lớn lên giống như Mai Tố Khanh thì anh liền lập tức theo đuổi người ta.
Hoá ra anh ấy cũng rất si tình.
Nhưng không có cơ hội đối xử tốt với cô ấy, nên sau này gặp được một người lớn lên giống Mai Tố Khanh, anh đã thề là sẽ chăm sóc và đáp ứng được mọi yêu cầu của cô ấy.
Trong lòng anh ấy chỉ thích có một người, cho nên nếu nữ chính thích người khác, anh ấy sẽ nguyện ý âm thầm để chờ đợi.
Hành động này giống như một khoản bồi thường hơn là tình yêu thì phải?Một người độc thân từ trước giờ như Hiểu Hiểu thật sự không thể nào hiểu được.
Nhưng … nếu như Mai Tố Khanh vẫn chưa chết, hoặc là cô ấy cũng đang xuyên sách thì sao?Hiểu Hiểu nghĩ đến khả năng này, liền cảm thấy rất hưng phấn: “Anh tư, chị Tố Khanh đã đi đâu vậy anh, khi nào thì chị ấy về ạ? Em dường như nhìn thấy chị ấy, chị ấy hẳn rất dịu dàng và mạnh mẽ ạ.
”Người xưa nói rất đúng, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác, không tìm được xác, không thể đưa ra kết luận chính xác được! ! ! !.
.
Trong khoảng thời gian này Vương Nguyệt Quế và Lâm Tú Hồng đều rất hay tới nhà của bọn họ, Vương Nguyệt Quế ở phương diện này tương đối tốt, bởi vì ít ra cô ta có giới hạn, biết giữ chừng mực, Tào Phi Yến không xuất hiện, nhưng thay vào đó sẽ sai con cái đến, sau đó ở sau lưng khuyến khích con tới đòi ông bà đồ vật.
Chốc lại nói cái này họ chưa có ăn qua.
Một hồi lại kêu quần áo của mình cũ rồi.
Hai người họ là trưởng bối, tặng đồ hiếu kính trưởng bối là lẽ phải, nếu Tào Phi Yến tự mình lên sân khấu căn bản sẽ không đạt được hiệu quả này, chẳng qua Vệ Hỉ Nhạc cũng không quen thói hư tật xấu này của cô ta.
Không sai, tuy chú ba tuổi còn trẻ liền hy sinh, nhưng cũng đã được bồi thường một cách thích đáng, khi đó nhận được một số tiền bồi thường, đủ để nuôi con cái khôn lớn, cho chúng cưới vợ sinh con, hơn nữa cô ta cũng tự mình xin vào một văn phòng để làm rồi còn gì?Cô ta không có bằng cấp, cũng chỉ là nhận biết những chữ cái thường dùng, phòng kinh doanh phải ghi chép lại, trình độ văn hoá của Tào Phi Yến vẫn còn nhiều khiếm khuyết, nhưng bởi vì tình huống này, một bộ phận người suy xét cô vất vả, mới sắp xếp cho cô chức vụ này, còn có hai người già là cha mẹ chồng giúp đỡ san sẻ bớt công việc, chưa kể bọn họ vẫn có thể làm việc rồi kiếm một phần công điểm.
Thời điểm Hoa Hoán trở về cứ vậy mà bỏ quên những thứ đó, con trai bốn năm rời khỏi nhà, những đồ vật quà cáp phải cho cũng không quá đáng, còn có thể đổi lấy một danh tiếng tốt, nhưng nếu Tào Phi Yến kia còn muốn nhiều hơn nữa, không có cửa đâu!Cho dù cô ta có đẩy con cái và người già tới, Vệ Hỉ Nhạc bà cũng chiếm lý, lòng tham không đáy ư, cũng không phải không có ai không quản được tật xấu này của cô ta.
.