"Chính là anh trai của em a!"
Bạch Lê đôi mắt phảng phất chút ý cười, ngại ngùng e thẹn giống như một thiếu nữ đang trong tuổi yêu đương.
"Anh ấy thật là người rất tốt, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tim chị lại đập rất nhanh, chị nghĩ từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, chị đã rung động mất rồi.."
"Không thể!" Trình Nghiên sắc mặt biến đổi.
Bạch Lê có chút kinh ngạc "Vì cái gì?"
Cô hạ ngữ khí xuống "Nghiên Nghiên, em cũng cảm thấy chị không xứng với anh ấy sao? Chị biết anh ấy thực tốt.."
"Không, em không phải ý tứ này.", Trình Nghiên thấy tầm mắt cô hướng lại đây, trầm mặc một lát, châm chước nói "Chị không hiểu biết anh trai của em, tình cảm anh ấy rất dễ thay đổi, hôm nay thích cô gái này, ngày mai lại có thể đảo mắt thích cô gái khác, người thích anh ấy sẽ rất dễ bị tổn thương."
Bạch Lê tươi cười có chút miễn cưỡng, nhưng cũng rất lạc quan "Chị biết a, 5 năm này, chị bắt gặp anh ấy đi với rất nhiều cô gái, nhưng là.." Ánh mắt cô trở nên có chút ôn nhu "Chị biết, anh ấy chỉ là tưởng nếm thử cảm giác đi thích một ngườI khác mà thôi, bởi vì trong lòng anh ấy dường như thích một người không thể thích."
Trình Nghiên sửng sốt.
Bạch Lê nhìn cô, cực lực mà giữ nhìn người trong lòng: "Nghiên Nghiên, chị không hy vọng em hiểu lầm anh ấy, anh ấy không xấu, cũng không phải bỡn cảm tình người khác, mỗi một người bạn gái anh ấy đều ở nỗ lực thích nàng, chỉ là vẫn không làm được, mỗi lần anh ấy chia tay về sau đều sẽ đặc biệt tuyệt vọng, bởi vì này chỉ có thể chứng minh anh ấy vẫn còn yêu người ấy, chị không biết cô ấy là ai, nhưng là chị thực ghen ghét, cũng thực đau lòng, chị muốn trở thành người mà anh ấy tưởng nếm thử cuối cùng, chị nghĩ, không biết chừng anh ấy sẽ thích chị cũng nên"
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Bạch Lê, Trình Nghiên cảm giác vô lực cũng có chút hoang đường.
Cho nên, cốt truyện là băng tới rồi nam nữ chính không yêu đối phương, mà nữ chính lại yêu nam xứng nông nỗi này sao?
Là cô đem sự tình biến thành như vậy?
Nếu như cô ngay từ đầu liền quy quy củ củ đi theo cốt truyện, không đi thêm một bước, cũng không rút ngắn một bước, có phải hay không kết cục có thể giống như trong sách, cô ấy sẽ cùng Thích Trạch hạnh phúc ở bên nhau?
Trình Nghiên không có biện pháp làm Bạch Lê thích Thích Trạch, cũng không có biện pháp làm Thích Trạch yêu Bạch Lê, nhiệm vụ hai bước đầu tiên, cô làm được*
(*Gợi ý: Nhiệm vụ thứ nhất là trở thành bạn gái của Thích Trạch. Thứ hai là rời bỏ hắn- đoạn 5 năm du học)
Chính là, một bước cuối cùng, làm nam nữ chủ ở bên nhau, cô thế nào cũng làm không được.
Trình Nghiên tâm trạng hồn bay phách lạc.
Bạch Lê đang muốn hỏi cô làm sao vậy, bỗng nhiên liền nghe thấy một trận vội vàng tiếng bước chân, nhịn không được quay đầu xem qua, khiếp sợ mà đứng lên.
Tình huống có chút khôi hài, cũng có chút chấn động.
Nam nhân ăn mặc bệnh phục, sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu, trên tay còn treo kim tiêm dịch truyền nước, cứ như vậy mà chạy ra ngoài, liền giày cũng không đi, biểu tình nôn nóng tìm kiếm thứ gì.
Phía sau hắn đuổi theo một đống bác sĩ, hộ sĩ, còn có người hộ sĩ giơ cao tay bình truyền dịch đi theo hắn, một mặt lớn tiếng kêu hắn dừng lại.
Trình Nghiên vừa mới đứng lên, thời điểm xoay người đi xem, liền bỗng nhiên bị người kéo vào trong lồng ngực, đỉnh đầu truyền đến tiếng Thích Trạch khàn khàn gần như mất thanh "Nghiên Nghiên, cậu đừng đi!"
Trình Hướng Dương cũng đuổi theo, đối diện tầm mắt hơi dò hỏi của Trình Nghiên, hắn xoa xoa cánh tay, nói "Nghiên Nghiên, hắn không chịu phối hợp bác sĩ trị liệu, em trước tránh ra, anh đem hắn kéo trở về!"
"..."
Trình Nghiên thấy hắn nắm tay niết đến tiếng vang, chính là hoạt động gân cốt, không giống như là muốn kéo người, càng như là muốn đánh người.
Cô nhìn cũng không biết Thích Trạch thần trí còn thanh tỉnh hay không, chỉ thấy
Khuôn mặt hắn tái nhợt bệnh trạng, cô thở dài:
"Các người trước chờ một chút, tôi cùng hắn nói mấy câu."
Các bác sĩ hộ sĩ lui đến xa một chút, khả năng bệnh viện sinh hoạt quá buồn tẻ, bọn họ đôi mắt hướng bên này ngó, rõ ràng bộ dáng rất tò mò hưng phấn, sôi nổi châu đầu ghé tai thấp giọng nghị luận cái gì.
Trình Hướng Dương nhíu hạ mi, tựa hồ có chút tiếc nuối mà đi đến một bên, Bạch Lê cũng đi theo hắn.
* * *
Trình Nghiên đẩy ra tay Thích Trạch, ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình có chút nghiêm túc:
"Cậu là trẻ con cấp một à? Liền không để ý như vậy mà chạy ra, lại còn làm mọi người chạy theo cậu, cậu cảm thấy bọn họ thực nhàn có phải không?"
Thích Trạch bởi vì sinh bệnh mà có vẻ cảm xúc yếu ớt, hắn ngẩn ra, giải thích:
"Tôi cho rằng.. Cậu đi rồi, tôi biết tôi làm chuyện quá mức với cậu, cậu đi rồi nhất định sẽ không trở về."
Đôi mắt đen nhánh của hắn toát ra vài phần cẩn thận.
Trình Nghiên thở sâu: "Cậu còn đang ở bệnh viện, hiện tại cùng bác sĩ trở về đi."
Thấy hắn bất động, chỉ là bình tĩnh nhìn cô, cô đành phải bổ sung "Tôi sẽ không đi".
"Tôi không tin"
"..."
"Cậu đã gạt tôi rất nhiều lần". Thích Trạch ngữ khí thực cố chấp. "Cho nên, tôi phải đi theo sát cậu".
Nói, hắn thực không thoải mái mà che miệng ho khan vài tiếng, liền môi huyết sắc cũng không còn.
Trình Nghiên bỗng nhiên có chút tức giận, cô bắt lấy cổ tay của hắn: "Hiện tại, cậu lập tức trở về! Cậu trong biết thân thể của mình trạng huống có bao nhiêu không xong?"
Thích Trạch đứng bất động.
Trình Nghiên quay đầu nhìn về phía bác sĩ:
"Phiền toái các người đưa hắn trở về! Trói cũng tốt, đánh vựng cũng được!"
Thích Trạch lại trực tiếp đẩy ra bác sĩ muốn lại đây kéo hắn, chế trụ cổ tay của cô, đem cô kéo gần, nhìn chăm chú đôi mắt của cô, từng chữ một mà nói: "Nếu cậu không ở bên cạnh tôi, tôi muốn thân thể khoẻ mạnh lại có ý nghĩa gì? Nếu cậu không yêu tôi, liền không cần quan tâm tôi, không cần lo sống chết của tôi! Nếu cậu thích tôi, cũng đừng lại tra tấn tôi!"
Trình Nghiên cười lạnh quăng ngã hắn tay: "Được! Chính cậu đều không thèm để ý nói, tôi đây cũng không cần quản!"
Cô nhìn hắn một cái, xoay người liền đi, đúng lúc này, Thích Trạch một tay đem cô kéo lại, phủng mặt cô, cúi đầu hôn đi xuống.
Cách đó không xa các hộ sĩ hưng phấn kêu, sôi nổi móc điện thoại ra chụp ảnh. Tạp chí thương nghiệp tổng tài tuổi trẻ cư nhiên ở bệnh viên hôn nồng nhiệt xa lạ nữ tử? Vẫn là đang trong trạng huống sốt cao? Quả nhiên là chân ái đi.
"Còn tưởng rằng nam nhân vừa soái vừa thâm tình như vậy đã tuyệt chủng, đang ở phim thần tượng sao?"
"Ấy chết tâm hồn thiếu nữ của tôi rồi!"
"Aaaa, đột nhiên ta tưởng yêu đương!"
"+1"
"Ở bên nhau! Ở bên nhau! Ở bên nhau!"
Người xem không rõ chân tướng coi đây là hiện trường thổ lộ, sôi nổi nhiệt liệt mà vỗ vỗ bàn tay, bầu không khí nồng nhiệt cũng xua đi cái thương của bệnh viện rất nhiều.
Bên kia, Trình Hướng Dương nhìn một màn hai người hôn môi, thân thể cứng đờ, lộ ra biểu tình bi thương.
Bạch Lê cũng không nghe rõ Thích tổng cùng em gái nói cái gì, chỉ là nhìn rõ bọn họ cử chỉ ái muội, liền cũng cho rằng trường hợp thổ lộ, trong lòng còn vì em gái mà cảm thấy cao hứng, đang muốn cùng Trình Hướng Dương nói chuyện, quay đầu liền ngẩn cả người.
Anh ấy vì cái gì muốn lộ ra biểu tình làm người đau lòng này?
Ánh mắt cũng giống như rất thống khổ, thực phẫn nộ ghen ghét, như là nhìn thấy người con gáo mình thích ở bên người khác người khác giống nhau.
Bạch Lê trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì, cô khiếp sợ mà nhìn về phía Trình Nghiên bên kia.
"Hướng Dương.." Bạch Lê tâm tình phập phồng, chần chờ mãi mới nói ra:
"Người anh thích.. là em gái của chúng ta sao?"
Trình Hướng Dương mới kinh ngạc phát hiện cảm xúc của mình bị người khác xem trong mắt, hắn khôi phục sắc mặt bình tĩnh, không chút để ý mà cười: "Em nói bậy gì vậy?"
Bạch Lê lại từ hắn biểu hiện càng chắc chắn suy đoán này, tâm lập tức chìm xuống, hắn không nên như vậy che giấu mà cười, mà hẳn là khiếp sợ hoang mang hỏi cô tại sao lại nghĩ như vậy.
Cô nhìn hắn, như là xem thấu hắn, ánh mắt làm người vô pháp tránh né: "Một người ánh mắt là không lừa được người, em nhìn ra được tới.."
Trình Hướng Dương cùng cô đối diện, tươi cười dần dần biến mất, ngữ khí trở nên lãnh đạm: "Là em nhìn lầm rồi."
Liền yêu một người mà không thể thừa nhận sao? Này phần tình cảm này hèn mọn tới rồi loại tình trạng này sao?
Bạch Lê vành mắt hơi đỏ lên, đồng thời đau lòng, đối với em gái của mình nảy sinh ghen ghét, cô chậm rãi nắm tay hắn, đối diện với ánh mắt có chút kinh ngạc:
"Anh sợ Nghiên Nghiên về sau biết chuyện liền ngay cả anh em cũng không làm được đi? Mặc dù em ấy không thích anh, mặc dù không thể ở bên nhau, anh cũng muốn làm một người anh trai luôn ở bên, quan tâm bảo vệ em ấy đúng không?
Trình Hướng Dương trầm mặc.
Bạch Lê đem ngón tay hắn nắm chặt:
" Em biết, anh vẫn luôn nỗ lực chỉ làm một người anh trai tốt, cho nên anh mới thay đổi nhiều bạn gái như vậy, anh muốn chính mình đi thích người khác.
Trình Hướng Dương biểu tình khẽ biến, nhìn chằm chằm cô: "Này không liên quan tới chuyện của cô!"
"Em không phải vì muốn dò hỏi chuyện riêng tư của anh". Bạch Lê bởi vì sợ hãi, khẩn trương mà run nhè nhẹ, lấy hết can đảm nhìn về phía ánh mắt người đối diện: "Em chỉ là tưởng nói cho anh, nếu người khác đều có thể, vậy em hay không có thể trở thành bạn gái của anh? Anh có thể thử thích em sao?"
Trình Hướng Dương hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, biểu tình có chút phức tạp, thở dài: ", Bạch Lê, anh.."
"Không cần vội vã cự tuyệt em!" Bạch Lê giành trước nói: "Em vẫn luôn thực thích thực thích anh, chỉ là không dám làm anh biết, hiện tại em thật vất vả mới có dũng khí nói cho anh, anh liền không thể cho em một cơ hội sao? Liền tính anh đem em trở thành em ấy cũng mặc kệ, chỉ cần anh có thể vui vẻ, em không nghĩ làm anh lộ ra vẻ mặt này, em rất khó chịu".
Trình Hướng Dương giật mình, nhìn cô, ánh mắt trở nên nhu hòa: "Em là một cô gái tốt." Hắn chậm rãi đẩy ra tay cô, "Chính là, anh không phải một chàng trai tốt, cho nên, đừng thích anh."
Bạch Lê hiểu được ý tứ của hắn, chịu đựng nước mắt rơi, dùng sức lắc đầu: "Không, em sẽ không từ bỏ, em có thể chờ, chờ đến anh thích em hoặc anh quên mất!"
Liền lúc Bạch Lê nói xong câu đó. Thích Trạch đã buông lỏng tay Trình Nghiên. Trình Nghiên không nghe rõ hắn nói với cô cái gì, bởi vì trong đầu cô vâng lên tiếng cảnh báo chói tai.
Âm thanh lạnh như băng của hệ thống cũng tùy theo vang lên: [ đang kiểm tra đo lường, nữ chủ tình yêu giá trị đã đạt 100, đối tượng luyến mộ là người qua đường giáp nam xứng, đại kết cục tương lai đã bị viết lại, bởi vậy, nhiệm vụ phán định vì thất bại! Cho một lần điện giật trừng phạt! Ký chủ nhưng lựa chọn ba phút sau thoát ly thế giới!]
Trình Nghiên nói còn chưa nói xong, liền bỗng nhiên cảm giác được một cổ điện giật lưu từ đỉnh đầu nện xuống, nhanh chóng lan tràn tới toàn thân, sau khi đau nhức chính là cảm giác chết lặng, ý thức của cô cũng dần trở nên hỗn độn, mơ hồ, thời điểm chậm rãi ngã xuống, cô nhìn thấy một mặt kinh hoảng thất thố của Thích Trạch.