Cô cởi giày, cầm ở trên tay, đôi chân tinh xảo tuyết trắng đạp trên mặt đất, không một chút tiếng động.
Thuận lợi ngấm lâu, cô cũng không để ý dưới nhà có người, tim đập nhanh, bước chân cô trở nên nhanh hơn, cơ hồ muốn vọt tới cửa lớn, tay của cô nắm lấy chốt then cửa, hít một hơi thật sâu, vặn xuống,
* * * Không, không động?
- Tôi khóa cửa.
Tiếng nói nam nhân trầm thấp hơi lạnh từ phía sau truyền đến, một đôi tay ôn nhu lại triền miên ôm lấy cô.
Thân thể của cô cứng đờ, liền biết không có dễ dàng như vậy!
Thích Trạch nói chuyện bên tai cô, ái muội dòng khí chiếu vào sau gáy, vừa nhiệt lại vừa ngứa, cô rụt rụt cổ.
- Chìa khóa ở trên người của tôi.
Hắn nắm lên tay của cô, ấn vào túi quần hắn, giọng nói càng thêm thấp càng thêm ái muội:
- Cậu muốn.. Lục soát một chút không?
Bung, không khí bỗng nhiên bùng nổ, Trình Nghiên mạnh mẽ đẩy ra hắn, xoay người, lạnh lùng nói:
- Cậu đang chơi tôi sao?
- Làm gì có?
Hắn cười khẽ, bỗng nhiên ôm eo cô kéo lại gần, dán mặt cô, chậm rãi nói:
- Tôi chỉ là trăm phương ngàn kế cho cậu chủ động đi tiếp cận tôi.
Trình Nghiên nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vài phần tức giận.
- Chìa khóa ở trên người tôi, tôi không động, muốn hay không, tùy cậu.
Hắn giơ hai tay lên, nhìn cô cười, khuôn mặt nhởn nhơ muốn đấm, kiểu như nói: Cậu muốn làm gì tôi cũng được.
Biểu tình tràn đầy sủng nịch, lại như là chắc chắn cô không đối với hắn làm gì.
Trình Nghiên đi cũng không được, không đi cũng không được, ngực phảng phất nghẹn một hơi, bức cho cô đành phải căng da đầu đi sờ túi quần hắn.
Cậu nghĩ tôi không dám?
Lệnh người ngoài ý muốn kinh hỉ là cô thực sự sờ thấy một túm chìa khóa, cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong suốt ánh lên sự vui vẻ.
Thích Trạch nhìn cô, trong mắt có vài phần cười như không cười, cúi xuống người, chậm rãi nói:
- Cậu làm rất tốt, chuẩn bị cùng tôi đi xem phim chứ?
Trình Nghiên sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cắn răng nói:
- Chìa khóa này..
- Rạp chiếu phim trong nhà, tuy rằng nhỏ chút..
Thích Trạch đôi mắt đen nhánh nhìn cô:
- Nhưng là, chúng ta hai người là đủ rồi.
Trình Nghiên thật tức giận:
- Tôi cái gì cũng không muốn xem. Tôi muốn về nhà!
Thích Trạch thấy cô vòng qua hắn, liền trực tiếp giữ lại cánh tay của cô, ở thời điểm cô trừng mắt lại đây, hắn cúi đầu, giọng nói có điểm đáng thương:
- Tôi vẫn luôn muốn hoàn thành chức trách của một người bạn trai, những chuyện trước kia tôi không làm được cho cậu, hiện tại hãy cho tôi cơ hội bù đắp được không?
(Để mình giải thích một chút, trước kia nam chính rất nghèo, luôn bận tâm kiếm tiền nên không thể dành thời gian cho Trình Nghiên)
Lại làm cô mềm lòng rồi.
Trình Nghiên nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, tựa hồ thỏa hiệp mà nói:
- Có thể xem, nhưng mà vị trí cậu ngồI từ tôi quyết định.
Thích Trạch một ngụm đồng ý.
* * *
Thích Trạch là đem tầng hầm cải tạo thành rạp chiếu phim, thoạt nhìn cũng rất có không khí nơi ấy, chỗ sáng chỗ tối, trai đơn gái chiếc xem phim, rất dễ dàng làm ra những chuyện không đúng mực.
Trình Nghiên cười lạnh, nhìn về phía Thích Trạch, lấy tay chỉ vào hàng ghế thứ nhất:
- Cậu ngồi nơi này.
Thích Trạch tâm trạng rất tốt mà ngồi xuống, đang muốn nói cái gì, quay đầu, liền thấy cô chọn một vị trí ở ngoài cùng bên trong, cách xa hắn yên vị ngồi xuống, cộng thêm ánh sáng từ máy chiếu khiến mặt cô hắn cũng không thấy rõ "..."
Trình Nghiên đối với hắn khiêu khích mà cười một tiếng.
Phim, bắt đầu rồi.
Cô không có tâm tư xem, cho nên cả quá trình hai trình tiếng đồng hồ mơ mơ màng màng sắp ngủ, khi dòng chữ end hiện lên, Thích Trạch gọi cô cùng nhau đi.
Cô liền đi theo bước chân hắn, đầu còn có chút mê mang, chỉ nghe thấy hắn thấp giọng nói:
- Kết cục thực cảm động. Nghiên Nghiên, cậu khóc sao? Nam chính sau khi rời đi nữ chính thì mới biết hốI hận, bất quá, tôi không giống với hắn, tôi sẽ không bao giờ rời đi cậu.
Trình Nghiên mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu, nhìn hắn, đánh ngáp một cái, khoé mắt có chút ướt át, lại không phải khóc! Mà là tưởng ngủ!
Thích Trạch một hơi nghẹn ở trong cổ họng, cảm xúc tinh tế khi xem phim lập tức bay màu!
Tức giận đến không muốn nói chuyện.
* * *
Buổi chiều, Thích Trạch không biết là vì xử lý công việc hay vẫn là bị cô tức chết, vẫn luôn lỳ ở trong thư phòng, để cô chính mình một người ở bên ngoài chơi.
Trình Nghiên toàn tâm toàn ý mà ở nơi nơi tìm chìa khóa, hắn hiển nhiên không có đem chìa khóa ở bên người, cô mò áo khoác của hắn cũng không có, phòng ngủ cũng lục soát qua, nơi nào đều không tìm được chìa khóa.
Cô lại tìm lối tắt, muốn bò cửa sổ đi ra ngoài, chỉ là Thích Trạch người này quá âm hiểm, ngay cả cửa sổ liền cũng phong kín, trên lầu thực ra mở cửa sổ, nhưng là từ trên đó nhảy xuống không chết cũng thành tàn tạ a.
Như vậy một vòng lại một vòng mà tìm chìa khóa, cô đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Thích Trạch hắn tưởng cùng cô bị vây kín ở căn biệt thự này sao?
Thời điểm ăn cơm tối, sắc mặt Trình Nghiên rõ ràng thực mệt mỏi, hữu khí vô lực* mà lay lay bát cơm.
Thích Trạch mỉm cười nhìn cô một cái, chưa nói cái gì.
Trình Nghiên cảm thấy cả ngày hôm nay đã rất mệt cũng không tưởng buổi tối đối phó với Thích Trạch, cho nên thời điểm hắn rửa bát, cô liền trở về phòng ngủ, khóa trái cửa, còn lấy cái bàn, ghế dựa đẩy đi chống lối.
Thích Trạch đêm nay cư nhiên cũng không tới tìm cô, cô nghe tiếng bước chân hắn biến mất ở cách vách, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
* * *
Trình Nghiên là bị tiếng bước chân ngoài cửa làm bừng tỉnh, tiếng bước chân dừng lại ở cửa, lại dần dần mà đi xa, hình như là đi xuống dưới tầng.
Nửa đêm nửa hôm, Thích Trạch không ngủ, còn chạy xuống dưới tầng làm gì?
Trình Nghiên cũng không ngủ được, biệt thự lặng im, bầu không khí giống hệt như trong phim kinh dị.
Hơn mười phút trôi qua, cô vẫn không thấy Thích Trạch lên tầng.
Trong lòng không biết bất an hay là tò mò, cô nhịn nửa ngày, cuối cùng quyết định xoay người ngồi dậy, khoác áo khoác, muốn lén lút nhìn xem rốt cuộc Thích Trạch đang làm cái quỷ gì.
Ra cửa, cô đi đến chỗ tay vịn cầu thang, không cần đi xuống, vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng trong phòng khách.
Phòng khách không bật đèn, nương ánh trăng từ cửa sổ sát đất chiếu vào, cô mơ hồ có thể thấy trên sô pha ngồi một người, trên bàn trước mặt hắn có đặt một cốc nước, bên cạnh hình như là một lọ thuốc nhỏ.
Cô thấy, hắn vặn nắp ra, đổ vào lòng bàn tay, tiếng thuốc lộc cộc vào nhau hiện rõ trong đêm đông u tối.
Cô hoài nghi hắn có phải hay không mộng du, bởi vì hắn vẫn luôn không ngừng mà đổ thuốc, lòng bàn cơ hồ đầy ắp, đến phân nửa lọ, hắn mới giống như lấy lại tinh thần mà dừng tay.
Trình Nghiên âm thầm nhíu mày, không có thuốc nào yêu cầu uống nhiều như vậy đi? Vẫn là nói đấy là thuốc bổ linh tinh?
Hắn đã bưng lên ly nước, làm bộ muốn đem đống thuốc kia nuốt vào.
Trình Nghiên trong lòng căng thẳng, theo bản năng kêu hắn một tiếng:
- Thích Trạch!
Thích Trạch nghe thấy tiếng cô, thân thể cứng đờ, động tác phản xạ thế nhưng là đem tay giấu ở phía sau.
"..."
Tưởng cô như vậy liền nhìn không thấy?
Cô cảm thấy có chút kì lạ, không có việc gì sao hắn lại phải giấu đi như vậy, đi đến hắn trước mặt. Nhìn khuôn mặt hiện lên sự mỏi mệt rõ ràng của hắn, ánh mắt nhìn như bình tĩnh rồi lại lộ ra chút nôn nóng.
- Nghiên Nghiên.
Hắn thấp thấp gọi tên cô, có loại không nói
Nên lời mềm mại dịu ngoan.
Trình Nghiên nhìn kỹ hắn:
- Cậu đang uống cái gì?
Thích Trạch liền biểu tình cũng chưa từng biến đổi một chút:
- Không cái gì.
- Tôi đều thấy!
Hắn không chịu nói, cô bèn đi lấy lọ thuốc trên mặt bàn, tay vừa mới sờ đến cái nắp, đã bị bàn tay to của hắn đè lại, hắn cúi người ấn tay cô, tư thế như vậy giống như là từ sau lưng ôm cô vào trong lòng ngực.
Hắn tiếng nói trầm thấp, từ đỉnh đầu truyền tới, ở ban đêm có loại khác gợi cảm:
- Nghiên Nghiên, thực sự không có gì.
- Bỏ tay ra!
Cô nói.
Dừng một lát, Thích Trạch chậm rãi thu hồi tay, rũ mắt xem cô, có loại không có biện pháp bất đắc dĩ.
Trình Nghiên cầm lấy lọ thuốc, để sát vào, nhìn chữ trên đó, cô nhăn mày, nhìn về phía hắn:
- Cậu cư nhiên uống nhiều thuốc ngủ như vậy? Muốn chết sao?
Thích Trạch yên lặng đem thuốc trong tay đổ trở về lọ thuốc, mới nhìn cô, đôi mắt rất sâu, hàm chứa tình cảm nào đó không nói nên lời: .
- Có cậu ở đây, tôi như thế nào bỏ được mà chết? Nghiên Nghiên, tôi chỉ là không ngủ được, trong lòng thực loạn, nhất thời không chú ý nên mới đổ nhiều như vậy.
Trình Nghiên tự động xem nhẹ nửa đầu câu nói, chỉ chú ý nửa sau:
- Vì cái gì không ngủ được?
- Bởi vì..
Hắn bỗng nhiên cúi đầu để sát vào cô, nhìn chăm chú, môi mỏng phun ra ba chữ:
- Tôi yêu cậu.
?
Hắn bỗng nhiên tới gần làm cô có chút cảm giác hít thở không thông, trong ánh sáng mơ hồ, ánh mắt của hắn vừa chuyên chú vừa thâm tình, cô sửng sốt.
- Kể từ khi cậu ra đi, tôi không có một giấc ngủ nào hoàn chỉnh.
Tiếng nói hắn trầm thấp.
Bởi vì chỉ cần nhắm mắt, tôi liền sẽ nhớ tới cậu, cậu lúc này đang ở nơi nào, làm gì, có nhàm chán, cô đơn hay không. Cậu sinh bệnh, ai sẽ là người chăm sóc, gặp được người xấu, ai sẽ là người bảo vệ, ai sẽ là người lau nước mắt an ủi cậu..
Dừng một chút, hai tay của hắn bám lấy bả vai cô:
- Đủ loại vấn đề ở trong đầu tôi đảo quanh, tưởng tượng đến những thứ đó, tôi liền vô pháp đi vào giấc ngủ
Trình Nghiên thực không được tự nhiên, cúi đầu, nhấp môi dưới:
- Tôi sống rất khá.
- Nhìn ra được, chính là..
Thích Trạch giọng nói khàn đi, lờu như nghẹn ở cổ họng:
- Không có tôi, cậu cũng có thể sống rất tốt, mà tôi không có cậu.. Lại thật sự hỏng, Nghiên Nghiên, đừng trách tôi, là tôi quá yêu cậu, không có cậu tôi thật sự sống không nổi a, vậy nên, tôi chỉ biết khóa lại cậu, không thể mất đi cậu.
- Nếu tôi làm cậu không dễ chịu như vậy..
Trình Nguyên nói chậm rãi, nhưng cũng thực không cảm tình, ngẩng đầu, nhìn hắn:
- Cậu liền dứt khoát buông tay không tốt sao? Nhất định sẽ có..
Tựa hồ không muốn loại lời nói này của cô, hắn bỗng nhiên cúi đầu hôn cô, ngăn chặn môi, thời điểm cô phản ứng lại muốn giẫy giụa, hắn ôm eo cô, chống cái trán của cô, trong giọng nói lộ ra lời khẩn cầu thực hèn mọn:
- Nghiên Nghiên, đừng đẩy tôi ra, cho dù cậu không thích tôi, cũng đừng cấm tôi thích cậu, đừng làm tôi đi thích người khác, tôi không làm được, cậu không thể tàn nhẫn như vậy!
Như thế nào lại là tàn nhẫn?
Trong sách hắn không phải yêu Bạch Lê sao? Vì Bạch Lê, hắn có thể đem bạch nguyệt quang quên đến không còn một mảnh.
Rốt cuộc là cái phân đoạn nào sai? Là cô làm quá nhiều, hay vẫn là làm quá ít..
Nếu hắn thật sự không có biện pháp yêu Bạch Lê, như vậy.. Cô sẽ thế nào? Mãi mãi không thể tỉnh lại làm người thực vật sao?
Cô sẽ không còn được gặp lại người thân bạn bè ở thế giới thực, cũng không thể làm một cái người sống bình thường, chỉ có thể hôn mê ở trong bóng tối vô tận, trở thành gánh nặng của người khác.
Cô.. Không thể như vậy.
Cô nhắm mắt, hạ tàn nhẫn, đây chỉ là một trò chơi mà thôi, hắn chỉ là một nhân vật trong truyện, không đáng để lưu tâm, phải, chính là như vậy.
- Tôi xin cậu..
Cô ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía hắn, chậm rãi mở miệng.
Thích Trạch sững sờ, nhìn cô, tựa hồ có dự cảm không tốt mà sắc mặt khẽ biến.
- Đi thích người khác, đem ánh mắt đặt ở trên người cô gái khác, cũng đem tình yêu trút xuống trên người cô gái khác, đừng quấn lấy tôi.
Cô tựa hồ chán ghét nhíu mày:
- Cậu biết tôi có bao nhiêu chán ghét cậu sao? Nếu biết trước chỉ nói một hồi yêu đương sẽ bị cậu quấn lên, lúc trước, tôi căn bản sẽ không xem cậu liếc mắt một cái!
Như một chậu nước lạnh dội xuống dưới, Thích Trạch lạnh cả người, lòng cũng càng ngày càng trầm sâu, đôi tay chậm rãi bị cô đẩy ra, cô biểu tình lãnh đạm, ánh mắt lạnh băng.
Nói xong, Trình Nghiên xoay người muốn đi. Trong lòng cũng không xác định hắn có đem lời nói của cô nghe vào hay không, rốt cuộc cô nói ra rất nhiều lần.
- Nghiên Nghiên..
Hắn bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp, bình tĩnh.
Trình Nghiên hơi dừng lại, đã bị hắn túm lại, hắn ôm cô ngã vào sô pha, áp chế tay chân cô, ánh mắt nguy hiểm, ngữ khí âm trầm:
- Cậu không biết thời điểm này chọc giận nam nhân sẽ có hậu quả gì sao?
Trình Nghiên sắc mặt trắng bệch, còn không kịp nói cái gì, đã bị hân ngăn chặn môi, không ôn nhu, thô bạo lại cuồng nhiệt, cuồn cuộn như sóng dữ.
Cô mặc chính là quần áo thắt lưng kiểu áo ngủ, hắn chỉ hơi dùng sức xả một chút, lộ ra trắng nõn da thịt bên trong.
Tay hắn cũng thực làm càn, không buông tha mỗi tấc da thịt của cô, ngón tay nam nhân nóng bỏng, thô ráp, mang theo vài phần tê dại.
- Thích Trạch!
Giọng nói cô thay đổi.
- Cậu mau dừng tay.
Thích Trạch không để ý đến, bàn tay vẫn chậm rãi du tẩu, cuối cùng dừng ở quần ngủ của cô.
Thân thể của cô cứng đờ, nhìn hắn
Hắn ngẩng mặt lên, nhìn bộ dáng quần áo hỗn độn lại mỹ lệ của cô, bỗng nhiên mơn trớn tóc cô, thấp giọng nói "Cậu sợ hãi sao?"