Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trình Nghiên đã bị một một trận phá cửa thanh âm cấp đánh thức, tiếng đập cửa điên cuồng lại dồn dập, loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, phảng phất mặt đất đều ở chấn động.
Hẳn là liều thuốc an thần đã hết tác dụng, Thích Trạch phát hiện chính mình bị nhốt lại.
Trình Nghiên tối hôm qua đã thu thập xong những đồ vật thiết yếu, toàn bộ đều vỏn vẹn trong chiếc túi nhỏ màu đen, cô rửa mặt đơn giản một chút, cột tóc, đeo lên túi bao, mở cửa, nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.
Thời điểm đi ngang qua phòng Thích Trạch, cô nghe thấy tiếng phá cửa đến chói tai, lung lay nhìn như sắp đổ đến nơi, cũng không biết hắn dùng chân đá hay là lấy ghế dựa đập, nhìn liền có chút khủng bố.
Cô thở sâu, sợ rằng Thích Trạch biết cô đi sẽ càng trở nên điên cuồng, cho nên bước chân phóng đến rất nhẹ.
Chỉ là, cô vừa mới tiến thêm một bước, liền nghe thấy có tiếng người ở phía sau:
- Tiểu thư!
Trái tim cô bị dọa cho xém chút ngừng đập, quay lại liền thấy Phương dì đứng ở cửa thang lầu, biểu tình kinh ngạc nhìn cô, lại hỏi:
- Mới sáng sớm! Cô đi đâu a?
Trình Nghiên chỉ muốn chạy lại bịt chặt mồm Phương dì nhưng cũng không còn kịp rồi, tiếng phá cửa thanh âm bỗng nhiên ngừng, trở nên yên tĩnh chết chóc.
Phương dì cái gì cũng không biết, chỉ cho rằng thiếu gia là phạm sai lầm nên mới bị nhốt lại, cho nên liền tưởng lên tầng trấn an vài câu, kết quả liền thấy tiểu thư thần bí vụng trộm mà đi đâu đó.
Phương dì cười nhìn về phía Trình Nghiên:
- Tiểu thư, cô xem cô vừa ra tới, thiếu gia liền không náo loạn nữa sao? Nếu không cô an ủi cậu ấy vài câu, tôi còn có việc đi xuống trước a.
"..."
Cô an ủi chỉ sợ sẽ phản tác dụng đi?
* * *
Trình Nghiên nhìn bóng dáng Phương dì biến mất ở cửa thang lầu, cô nhắm nhắt, thở ra một hơi, đang định đi về phía trước.
- Nghiên Nghiên..
Bên trong cánh cửa truyền đến thiếu niên trầm thấp thanh âm, có vài phần đáng thương nhu hòa:
- Bọn họ muốn đuổi cậu đi có phải hay không? Cậu giúp tôi mở cửa, tôi có thể cùng bọn họ giải thích rõ ràng.
Bộ dáng hắn ăn nói khép nép thật dễ khiến người ta mềm lòng.
Trình Nghiên đương nhiên sẽ không mở cửa, cũng sẽ không tin hắn, thở dài:
- Thích Trạch, cậu không cần giải thích, cậu căn bản chính là hy vọng tôi bị đuổi đi, bởi vì cậu cũng không nghĩ lưu lại nơi này, chỉ là cậu không nghĩ tới, ông ta sẽ để ý cậu như vậy, vì muốn giữ lại cậu, ngay cả loại chuyện giam giữ phi pháp này cũng dùng đến.
Cũng không biết có phải hay không tâm tư bị chọc thủng, Thích Trạch trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên sửa lại sách lược, giọng nói càng thêm ôn hòa:
- Nghiên Nghiên, liền tính cậu không muốn cùng tôi ở bên nhau cũng không quan hệ, ít nhất cậu thả tôi ra trước, tôi tiễn cậu đi.
Trình Nghiên cười, thanh âm nhàn nhạt:
- Không cần, tôi cũng không muốn gặp cậu, cậu quên cậu đối xử với tôi như thế nào rồi sao?
Nói xong, cô cuối cùng nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, cõng đồ đi rồi.
Phía sau lặng im một lát, Thích Trạch phảng phất nhận thấy được cái gì, rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa, bỗng nhiên mạnh mẽ mà đấm vào cửa, một tiếng lại một tiếng, càng thêm mãnh liệt, hướng cô hét to, khàn cả giọng, lộ ra vẻ khủng hoảng:
- Trình Nghiên! Cậu đứng lại đó cho tôi, không được đi! Cậu có nghe thấy không?
- Trình Nghiên!
* * *
Thời điểm bước xuống cầu thang, cô còn có thể nghe thấy tiếng rống mất khống chế của Thích Trạch, khiến lòng người sợ hãi, cứ việc phiến môn kia hắn không có khả năng đạp đổ, cô vẫn là không nhịn được bước chân nhanh hơn.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, mọi người trong căn biệt thự cơ hồ đều tỉnh, sôi nổi vẻ mặt mộng bức* mà chạy ra ngoài.
*Mộng bức: Nghĩa tiếng việt có nghĩa là ngây ngốc sững sờ, mặt đơ ra, không biết phản ứng thế nào. Có thể tương đương với từ Nà Ní trong tiếng Nhật.
Trình Phong cùng Khương Uyển Chi hẳn là đã sớm bị đánh thức, ăn mặc áo ngủ chỉnh tề mà ngồi ở sô pha, sắc mặt đều rất khó coi.
Trình Nghiên mắt nhìn thẳng đi ra ngoài, bọn họ cũng coi như là không nhìn thấy.
Thời điểm đi đến cồng lớn, Trình Nghiên bước chân dừng lại, bởi vì tiếng hô của Thích Trạch bỗng nhiên không còn, thanh âm phá cửa cũng đã biến mất, biệt thự an tĩnh đến lạ thường.
Trình Phong thấy cô đứng ở cửa, cho rằng cô tưởng đổi ý, lạnh giọng nói:
- Còn không đi?
Trình Nghiên không để ý đến ông ta, cười lạnh một tiếng, kéo cửa đi ra ngoài, rồi lại nặng nề quăng trở về, mơ hồ nghe được Trình Phong tức giận thanh âm:
- Quả nhiên không phải thân sinh chính là không ưa được! Thái độ của mày là gì đấy?
Trình Nghiên bước nhanh đi ra ngoài, cố gắng không thèm nghĩ nguyên nhân Thích Trạch an tĩnh lại, chỉ là trong lòng có chút hốt hoảng.
Thời điểm đi qua vườn hoa, cô bỗng nhiên liền nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng "Xoảng", rồi sau đó một trọng vật rơi xuống đất thanh âm, tiếp theo liền vang lên tiếng hầu gái kinh hoảng thất thố* thét chói tai.
*Kinh hoảng thất thố: Thất thố- Có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng. Cả câu ý nói hoảng sợ tới mức không còn giữ được lễ nghi phép tắc, cung cách ứng xử của một hầu gái.
- Thiếu gia!
- Trời ơi, Thiếu gia nhảy lầu!
Trình Nghiên bước chân cứng đờ, chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ đáy lòng nổi lên, tràn khắp toàn thân, ngay cả máu cũng ở cứng đờ rét run.
Cũng là vào lúc này cô mới ý thức rõ ràng được, nơi này không phải là một thế giới hư ảo, cũng có sống, cũng có chết.
Rõ ràng xoay người liền có thể thấy được tình trạng của hắn, nhưng là, ngay cả sức lực để xoay người lại của cô cũng không có.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân thong thả trầm thấp sau người vang lên, tiếp theo liền có một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô, hắn cúi đầu ghé vào cổ của cô, hít một hơi thật sâu, thanh âm u trầm tối tăm:
- Bắt được cậu, Nghiên Nghiên.
Rõ ràng hẳn là cảm thấy sợ hãi, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lúc này lại nảy lên lửa giận, cô đẩy ra hắn, xoay người trừng mắt:
- Cậu có biết hay không làm như vậy..
Lời còn chưa nói xong, thanh âm của cô đã bị nghẹn ở cổ họng.
Hắn mình đầy thương tích mà đứng trước mặt cô, rũ mắt, hai tròng mắt lộ ra tơ máu, ngoan ngoãn đến có chút thuận theo, trên mặt còn có cặn mảnh thuỷ tinh, đôi tay ứ máu, đầu ngón tay còn ở nhỏ giọt, ngay cả tư thế cũng có chút quái dị, hình như chân có vấn đề.
Cô theo bản năng mà nhìn về phía sau hắn, cửa kính ban công tầng ba đã bị đập nát, một sợi dây thừng từ trên đó rủ xuống, chỉ là không đủ dài, khoảng cách cách mặt đất ước chừng cũng còn khoảng hai mét.
Cho nên, hắn là đập vỡ cửa kính, dọc theo dây thừng bò xuống, nhưng là cách mặt đất hai mét nhảy xuống?
- Tôi cái gì cũng không biết.
Hắn nhìn chằm chằm cô, từng chữ một nói thong thả lại cẩn trọng.
- Tôi chỉ biết. Tôi phải đi cùng cậu.
Trình Nghiên mím môi, nhất thời không biết nói gì.
Trình Phong đứng ở cửa bậc thang, cũng bị hoảng sợ, khôn nghĩ tới đứa con trai này tính tình lại cương quyết như vậy, ông ta không dám ép buộc hắn quá tàn nhẫn, đành dời ánh mắt chán ghét về phía Trình Nghiên:
- Đừng quên đã đáp ứng tôi cái gì!
Trình Nghiên thấy trong mắt Thích Trạch chợt loé ra vẻ hung ác nham hiểm, trong lòng thở dài, Trình Phong có phải hay không ngốc a, nói như vậy, không sợ Thích Trạch sẽ đem lý do cô rời đi quải đến trên đầu của ông ta sao?
Trong sách bạch nguyệt quang chỉ là trộm rời đi, Thích Trạch cũng không có như vậy hận cô, ngược lại còn không bỏ xuống được, mới có thể di dời phần tình cảm này tới song bào thai tỉ muội của cô.
Nếu cô thực sự đem hắn vết thương chồng chất vứt bỏ ở chỗ này, chỉ sợ hắn sẽ hận chết cô, sau đó đừng nói thích nữ chủ, không giận chó đánh mèo đã là không tồi rồi.
Cho nên, không thể làm hắn hận cô, vậy.. Đi hận người khác đi.
Cô mím môi, ngẩng đầu đối diện với Thích Trạch, ngón tay tinh tế mềm mại xoa mặt của hắn, động tác có vài phần ôn nhu, biểu tình lại là bình tĩnh không một gợn sóng.
Thích Trạch sửng sốt.
Trình Nghiên lau đi vài vết thuỷ tinh trên mặt hắn, lông mi mờ mịt sương mù, nhìn hắn, đôi tay thương tiếc phủng hắn mặt. Nhón mũi chân, hôn lên môi của hắn, khoé mắt ẩn ẩn có chút nước mắt.
Như là không tha, lại như là khổ sở.
Cô đột nhiên ôn nhu rồi lại hôn môi làm hắn trở tay không kịp, chỉ là nhìn cô, đôi mắt không chớp một chút, phảng phất dường như chỉ cần nhắm mắt cô sẽ lập tức biến mất.
"Nghiên Nghiên.."
Hắn nắm lấy tay cô, thần sắc trong mắt ôn nhu.
Trình Nghiên lui lại phía sau một bước, rút tay ra, nhìn hắn, nói:
- Thực xin lỗi, tôi nói rồi, không có người sẽ đồng ý chúng ta ở bên nhau, trước kia như vậy, hiện tại cũng thế.
Thích Trạch nắm chặt tay:
- Tôi không thèm để ý.
Trình Nghiên hơi hơi rũ mí mắt xuống, thấy không rõ biểu tình, trong thanh âm có chút cô đơn, lạnh lẽo.
- Chính là.. Tôi để ý a.
Thấy cô như vậy, tim Thích Trạch co rút lại đau một chút, duỗi tay tưởng giữ chặt cô.
Trình Nghiên lại né tránh tay của hắn, xoay người hướng phía bên ngoài chạy.
Trình Phong nhìn thoáng qua bảo an.
Thích Trạch tâm trầm xuống, theo bản năng tưởng đuổi theo, chân hắn bị thương, chạy không nhanh, mới vừa chạy ra vài bước, đã bị hai tên bảo an cấp ngăn cản.
Hắn nhìn mạt thân ảnh nhỏ yếu kia ngày càng xa, trong lòng càng nôn nóng cùng phẫn nộ.
- Cút ngay!
Hắn giơ một quyền về phía bảo an đang tránh đường, bảo an trốn sang bên cạnh, hắn liền mất trọng tâm té ngã ở trên mặt đất, hai cái bảo an vội thừa cơ đem hắn đè lại.
- Buông ta ra **
Đôi mắt điên cuồng màu đỏ tươi giãy giụa, vặn vẹo.
Trình Phong cau mày đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, quở mắng:
- Đủ rồi! Chính con xem bộ dáng con hiện tại như thế nào? Vì cái gì phải cùng một người phụ nữ dây dưa tới mức sống đi chết lại, truyền ra ngoài không sợ mọi người chê cười?
Thích Trạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ông ta, biểu tình âm trầm, đôi mắt sắc lạnh như băng, làm người rét run.
Trình Phong sửng sốt:
- Đây là ánh mắt gì! Ta chẳng nhẽ không phải vì tốt cho con sao?
Con biết Trình Nghiên là dạng người gì không? Từ nhỏ chính là vô tâm vô phổi, cho dù con đối tốt với nó, nó cũng không để con vào mắt, trừ bỏ chính mình ra mọi thứ đều không quan tâm!
Thích Trạch ngữ khí âm ngoan:
- Câm mồm! Không cho phép ông nói cậu ấy như vậy!
Trình Phong cười lạnh:
- Nếu ta nói cho con, nó là cầm một ngàn vạn mới đồng ý rời đi, con còn che chở tận tâm như vậy không?
Thích Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm:
- Cậu ấy không phải vì tiền mà đi, là ông, là ông đã ép cậu ấy! Cậu ấy để ý người cha này như vậy, ông lại còn nói cậu ấy vô tâm vô phổi, từ này nên dùng ở trên người ông mới thích hợp đi?
Trình Phong giận tím mặt, một chân đá về phía bờ vai của hắn, nhìn hắn đau đến co giật một chút, cười lạnh:
- Ta xem con chính là bị nó mê hoặc đến thần trí mê mẩn rồi! Các cậu đưa thiếu gia lên trên gác mái, nơi đó không có cửa sổ, để ta xem xem con còn nhảy như thế nào.
Thích Trạch không rên một tiếng, chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trình Phong, hận ý trong mắt cơ hồ khiến người sợ hãi.
Trình Phong dời mắt, cau mày đi trở về phòng khách, ngực bị tức giận đến phát đau.
Hai tên bảo an nâng Thích Trạch lên tầng.
Khương Uyển Chi trong mắt không có chút phát hiện được ý cười, bà ta bưng một chén trà nóng đi tới trước mặt Trình Phong:
- Đừng tức giận, tụi nó còn nhỏ a, chính là không hiểu chuyện, tới, uống miếng trà hạ hỏa.
Trình Phong sắc mặt không vui, tiếp nhận chén trà, uống một ngụm.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là Trình Hướng Dương từ bên ngoài đã trở lại, thấy cha mẹ ngồi ở phòng khách, hắn cười chào hỏi, tưởng hướng trên tầng đi thăm Trình Nghiên.
Thấy con trai cả anh tuấn mỉm cười, Trình Phong sắc mặt tốt một chút, gọi lại hắn:
- Dương Dương, con lại đây.
Trình Hướng Dương tối hôm qua lại không về nhà, vẫn là ở trong nhà Giang Dật, Giang Dật thật biết khuyên người, hắn cảm thấy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể không dấu vết cùng Nghiên Nghiên giải thích sự tình ngày đó, làm cô tin tưởng, hắn thật sự chỉ coi cô là em gái.
Cho nên, hắn vừa trở về liền muốn vội vã lên tầng, lo lắng trong chốc lát hắn lại không làm được.
- Ba, đợi chút.
Hắn không quay đầu lại, tiếp tục đi lên trên:
- Con cùng Nghiên Nghiên nói mấy câu, thực nhanh.
Trình Phong sắc mặt trầm:
- Con không cần đi nữa, bởi vì em gái, nó đã không còn ở đây nữa.
Khương Uyển Chi sắc mặt cũng là biến đổi, nhíu mày:
- Dương Dương, con tìm Trình Nghiên có chuyện gì?
Trình Hướng Dương lại đành phải đi xuống tầng, cười hỏi:
- Nghiên Nghiên không ở nhà à? Em ấy đi đâu vậy?
Trình Phong chán ghét nhíu mày:
- Không ở nhà ý là sẽ không bao giờ trở về đây nữa, nó đi rồi, vĩnh viễn cũng không quay lại.
Trình Hướng Dương trên mặt ý cười cứng đờ, sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại:
- Vì cái gì không trở lại?
Trình Phong cao giọng nói:
- Bởi vì ta tuyệt đối không cho phép cái loại con gái hạ tiện ở trong cái nhà này!
Trình Hướng Dương ngực bị khơi dậy lửa giận, chẳng sợ người trước mắt này là cha hắn, hắn cũng không có biện pháp tôn kính như trước:
- Ba! Sao ba có thể nói Nghiên Nghiên như vậy? Em ấy không phải người ngoài, là người đã cùng chúng ta chung sống mười tám năm dưới một mái nhà a. Em ấy là người mà con..
Hắn bỗng nhiên im miệng.
Trình Phong ánh mắt híp lại, nhìn kỹ hắn, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Khương Uyển Chi nhíu hạ mi, sau đó khẽ thở dài, nói:
- Dương Dương, mẹ biết con quan tâm em gái, nhưng là không được trách cha con, chuyện này là Nghiên Nghiên sai.
Trình Hướng Dương nén cơn giận:
- Em ấy rốt cuộc làm sai chuyện gì mới bị đuổi đi?
Khương Uyển Chi liền đem mọi việc trong khách sạn nói ra cho hắn, thấy hắn sắc mặt không tốt, lại bổ sung thêm:
- Dương Dương, con cũng đừng lo lắng, Trình Nghiên vốn vĩ không phải nhà chúng ta hài tử, không có quan hệ huyết thống, theo lý rời đi cũng là bình thường, huống chi cha con còn đưa tiền cho Trình Nghiên..
Trình Hướng Dương theo bản năng lảng tránh sự tình cô câu dẫn Thích Trạch, bởi vì một chữ là hắn không tin, không phải chính mắt hắn nhìn thấy, chính tai nghe được, hắn sẽ không tin cô là người như vậy.
Hắn thất vọng nhìn Khương Uyển Chi:
- Tiền? Cho tiền, liền có thể lau đi dấu vết rằng em ấy từng sống trong căn nhà này sao? Như vậy em ấy thực sự cùng nhà của chúng ta không có quan hệ gì nữa sao?
Hắn tức giận đến phát run:
- Em ấy mới chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi mà thôi! Trừ bỏ cái nhà này, còn ai tình nguyện chứa chấp em ấy? Các người đem em ấy đuổi đi, em ấy đi đâu, về sau phải làm sao bây giờ, ở bên ngoài gặp được nguy hiểm thì sao, em ấy nhất định sẽ rất sợ hãi, cô đơn, chẳng may..
Hắn thở sâu, ngực đau đến không thể nói được nữa, ngửa đầu, ánh mắt chứa đầy lửa giận, lạnh lùng nói:
- Quan hệ huyết thống thực sự quan trọng đến vậy sao? Con không cho rằng như vậy, mặc kệ chúng ta có phải huyết thống hay không, Trình Nghiên trước kia là em gái của con, sau này cũng là.
Nói xong, hắn liền xoay người đi ra ngoài.
Trình Phong tức giận đập vỡ chén trà trong tay:
- Con định đi đâu!
Trình Hướng Dương đứng lại, quay đầu, nhìn bọn họ:
- Tìm người!
Trình Phong cực giận mà cười:
- Tìm người? Ha, nó thật đúng là có bản lĩnh, một đám chúng mày vì nó mà trách tao?
Ông ta căm tức một tiếng:
- Mày đi thêm bước nữa, về sau cũng đừng trở về nhà nữa!
Khương Uyển Chi sắc mặt trắng bệch:
- Dương Dương, nghe lời..
Trình Hướng Dương trầm mặc, một lúc lâu sau biểu tình phức tạp, cuối cùng chỉ để lại một câu:
- Vừa lúc! Cái nhà vô cảm như vậy, tôi cũng không muốn ở thêm một giây nào nữa.
Hắn đi thẳng ra ngoài, Khương Uyển Chi vội đuổi theo, kéo lại cổ tay của hắn:
- Dương Dương, con đừng như vậy, con đi rồi, mẹ phải làm sao bây giờ?
Trình Hướng Dương quay đầu nhìn về phía bà ta, thở dài, ngữ khí có chút mệt mỏi:
- Vậy nếu con không đi tìm Nghiên Nghiên. Em ấy ở một mình biết làm sao bây giờ? Mẹ, buông tay đi.
Hắn giật tay ra, bước ra ngoài, không quay đầu lại.
Khương Uyển Chi đang muốn đuổi theo, liền nhìn thấy sắc mặt Trình Phong trắng bệch dựa người lại trên sô pha, tức giận đấm bôm bốp vào ngực, đành phải quay lại chăm sóc, lấy thuốc cho ông ta.