Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 2: Hào môn mê người giả thiên kim (hai)




Gia thế của nguyên chủ đặt ở trong trường học cũng được xem là danh hào (danh giá hào môn), cô lớn lên lại rất đẹp, là loại mặt mối tình đầu thanh thuần thoát tục không chút làm ra vẻ, hơn nữa tính cách thanh lãnh cá tính, trong trường học nam sinh cơ hồ đều đưa thưa tình cho cô, ngay cả nữ sinh cũng oăng oăng tới lấy lòng cô.

Trình Ngiên xuống xe, liền thấy hai nữ sinh mặc áo khoác màu lam, váy ô vuông màu hồng ngắn đứng chờ ở ngoài xe, trên mặt mang theo ý cười, một người giúp cô cầm cặp sách, người kia kéo tay cô đi vào trong trường học.

Hai nữ sinh này chính là hai tiểu tuỳ tùng nịch bợ nguyên chủ lợi hại nhất, gia cảnh trường học ở mức tầm trung (khá giả) nên luôn muốn đi theo nguyên chủ tìm chỗ tốt.

Nữ sinh có khuôn mặt trái xoan là Lâm San Hô, thực sẽ hống người vui vẻ, hống đến mức nguyên chủ đều muốn cùng Lâm San Hô thân cận chút, một người khác hơi béo tên La Tuyết, nhìn cộc lốc, bởi vì đặc biệt nghe lời nên sẽ chạy vặt, nguyên chủ cũng đồng ý cho La Tuyết tiếp cận.

Thời điểm đi qua sân bóng rổ, Lâm San Hô liền hưng phấn mà kêu lên ;

- Nghiên Nghiên! Là anh Vệ Dương đang chơi bóng a, đẹp trai quá!

Nghe xưng hô, Trình Nghiên chịu đựng không có "trợn mắt trắng", vẫn duy trì tính cách cao lãnh của mình.

Ở mỗi cấp học đều luôn có thể loại giáo bá thành tích kém lại hay kiêu ngạo gây chuyện, mà Vệ Dương chẳng những là một giáo bá, mà còn là giáo bá "si mê' nguyên chủ, thấy nàng liền gọi tiếng" em gái ", gặp một cái" em gái ".. Đối bạn bè bên cạnh nguyên chủ theo kiểu" yêu ai yêu cả đường đi "cũng gọi là" em gái ", cho nên Lâm San Hô liền không ngại mà kêu hắn" anh vệ Dương "

Trình Nghiên quay đầu muốn đi, lại bỗng thấy có người sợ hãi kêu lên một tiếng" A.. ". Cô còn không kịp quay người lại xem có chuyện gì thì bỗng nhiên có người kéo cô tránh hướng bóng rổ bay tới, bóng đập vào tường rồi rơi xuống đất, ở dưới chân cô đập đập vào cái, phát ra vài tiếng vang" Cộp.. cộp "

Hai tiểu tuỳ tùng kinh hoảng thất thố mà nhìn cô, những người con trai ở sân bóng rổ cũng sốt ruột chạy tới, giống như kiểu cô bị" trọng thương "làm sao..

Trình Nghiên không để ý đến mấy thứ đó, chỉ ngẩng đầu nhìn người đã cứu cô, hắn vóc dáng rất cao, mảnh khảnh đĩnh bạt, ngũ quan anh tuấn có một loại tối tăm sắc bén khí chất, hắn đứng ở trong bóng tối cho nên không nhìn rõ cảm xúc..

Trình Nghiên cong cong khoé mắt, cười đến rất đẹp, thanh âm tựa như giọt sương băng" Cảm ơn cậu "

Nam sinh nhìn cô một cái lạnh nhạt rồi quay đầu rời đi.

" Đó là.. tên bần dân cùng lớp? Hình như kêu.. Thích Trạch? "Lâm San Hô kinh ngạc:

- Hắn.. hắn cư nhiên dám kéo tay nhỏ của cậu! Không sợ bị người theo đuổi của cậu đập chết a?

Cái này là trọng điểm sao?

Trình Nghiên vẫn là nhịn xuống không" trợn mắt trắng ", chỉ là nhìn thấy thời điểm đám con trai cùng giáo bá sắp chạy đến, cô thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:

- Tôi không nghĩ thấ mấy người kia, các cậu ngăn lại giứp tôi

La Tuyết gật đầu, đã quen thay nàng chắn" đào hoa ":

- Nghiên Nghiên, cậu đi đường khác đi!

Lâm San Hô rất thích Vệ Dương, thấy Trình Nghiên không để ý đến hắn, âm thầm vui mừng, cũng tích cực mà đồng ý rồi.

- _

Trình Nghiên đi đường khác, chỉ là con đường này không phải đến phòng học mà là phòng nghệ thuật, thời gian này chỗ đó cũng không có người, cô trực tiếp đi tầng ba, tới phòng học nhạc bằng cửa sau.



Trong phòng học, một người con trai có bóng lưng tuyệt đep đang ngồi ở bàn thứ nhất, trong tay năm bút, tựa hồ đang làm bài.

Trình Nghiên bước chân nhẹ nhàng đi tới, đang muốn" chụp "hai mắt của nam sinh liền nghe thấy tiếng trầm thấp thanh âm vang lên:

- Nghiên Nghiên, chiêu này cậu còn chưa chơi đủ sao?"

Hắn quay xuống, ánh mắt sắc bén mà nhìn cô.

- Tôi liền muốn nhìn cậu giật mình sẽ như thế nào a!

Trình Nghiên cong lưng, duỗi tay nhéo nhéo mặt của hắn:

- Cậu bình tĩnh như vậy, không có biểu cảm gì khác, thật là không thú vị!

Nam sinh đánh nhẹ tay cô một cái, đem bữa sáng mang từ bình giữ nhiệt ra, nói:

- Đừng trẻ con như vậy! Ngồi xuống ăn đi.

Trình Nghiên nhìn hắn một cái, liền ngoan ngoãn ngồi xuống, ngồi ở.. trên đùi của nam sinh, còn duỗi tay vòng lấy cổ hắn, vô tội mà chớp chớp mắt.

- Thích Trạch..

Cô để sát vào hắn, trên người lộ ra mùi hương thiếu nữ thoang thoảng:

- Cậu có đỏ mặt hay không vậy! Đây là thích ôm tôi hay không thích?

Thích Trạch thân thể cứng đờ, cảm thấ đẩy cô ra vẫn là ôm cô đều không tốt, sắc mặt có chút co quắp, trầm khuôn mặt nói:

- Như vậy không tốt.

- Chỗ nào không tốt?

Trình Nghiên giống như tò mò, biểu tình có chút ngây thơ nhìn hắn:

- Cậu là bạn trai của tôi, chúng ta hẹn hò mới mấy tháng, cậu ghét bỏ tôi rồi đúng không?

Thích Trạch "Không phải"

Trình Nghiên "Vậy cậu vì cái gì không chịu ôm tôi"

Thích Trạch một chút cử động nhỏ cũng không dám, chỉ ngửi thấy thân thể thơm tho mềm mại của cô, yết hầu có chút khô khốc, thanh âm trầm trầm:

- Nghiên Nghiên, cậu còn không có đủ 18 tuổi..

"..."

Sao giống lão cán bộ như vậy a..



Thấy cô không nói lời nào, Thích Trạch do dự một lát, liền thỏa hiệp một ít:

- Có thể dắt tay.

Trình Nghiên nghe lời mà đan mười ngón tay vào hắn, đôi mắt đen nhánh long lanh:

- Vậy.. ôm một cái thì sao?

Thích Trạch nhìn cô một cái "Không thể ôm như vậy"

Ở hắn khiển trách ánh mắt, Trình Nghiên đành phải ngồi sang bên cạnh, lại hỏi:

- Kia.. Có thể thân một chút..

Thích Trạch liếc cô một cái: "Không thể"

Hắn đem bánh bao đưa tới miệng của cô, thấ cô duỗi tay muốn cầm, liền vỗ nhẹ tay cô nói:

- Cậu không rửa tay, để tôi đút cho cậu ăn.

Trình Nghiên hừ hừ:

- Cậu thế nào phiền phức như vậy a, cái này không cho, cái kia cũng không cho, tôi không muốn ăn nữa.

- Nghiên nghiên, đừng tuỳ hứng.

Trình Nghiên không để ý tới hắn.

Thích Trạch cũng không có biện pháp gì, yên lặng một lát, liền thò lại sườn mặt cô hôn một cái, tim đập giống như ăn trộm, cảm xúc vừa non vừa mềm này làm hắn có chút sững sờ, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn ra vẻ bình tĩnh:

- Có thể ăn rồi đi?

Trình Nghiên cũng sửng sốt, bỗng nhiên lại cười.

- Ân, là chính cậu làm sao?

Thích Trạch gật đầu.

Trình Nghiên liền ngoan ngoãn mà để hắn uy, thời điểm ăn động tác cũng rất chậm, cái miệng nhỏ cắn cắn bánh bao, trắng nõn gương mặt hơi phồng phồng, cùng thường ngày bộ dáng thanh cao lãnh đạm bất đồng, thoạt nhìn đáng yêu cực kì.

Thích Trạch mắt đen có vài phần ý cười.

Ở Trình gia ăn cơm rất khó khăn, không bị cha, mẹ kế bắt bẻ thì chính là lại đem so với người anh ăn chơi tác tráng, hắn ở trước mặt cha mẹ suốt ngày đều làm bộ làm tịch, khiến cho mọi thứ cô làm đều nhìn như không tốt.

Nguyên chủ ở đấy ăn một ít thì sẽ không ăn, chịu được đói, nhưng cô nhịn không được a, cho nên liền nhờ Thích Trạch thay cô chuẩn bị một phần bữa sáng.