- Cũng được a.
Thích Trạch bỗng nhiên cười, khuôn mặt lạnh lùng khi cười rộ lên thực mê người, hơi hơi cúi người nhìn cô:
- Nghiên Nghiên, cậu liền ỷ vào tôi thích cậu, cho nên cậu cảm thấy tôi cái gì cũng đồng ý với cậu đúng hay không?
Trình Nghiên nhìn hắn, biểu tình thanh thanh lãnh lãnh, lại tựa mang theo vài phần thanh thuần thiên chân.
- Nhưng mà, Nghiên Nghiên..
Thích Trạch đem dù trong tay đưa cho cô, thấy cô không cầm, liền bức bách tay cô ra cầm vào dù:
- Người nhẫn nại cũng phải có chừng mực, tôi thích cậu, yêu chiều cậu, không phải để cậu có lí do dẫm đạp tra tấn tôi.
Hắn lui về phía sau một bước, rời khỏi tầm dù, dần dần mưa biến lớn đánh vào trên người hắn.
Trình Nghiên gắt gao nắm cán dù, có chút lãnh, cánh môi trắng bệch "Tôi không có."
- Không có sao?
Thích Trạch mắt đen nhìn chằm chằm cô:
- Hơn một tháng nay, tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu không phải trả lời có lệ thì chính là tắt máy, tới trường học, cậu cũng nơi nơi chốn chốn trốn tránh tôi, còn luôn miệng nói vì tốt cho tôi, cậu biết trong lòng tôi cảm giác như thế nào không?
Trình Nghiên nhấp môi, cầm dù đứng ở trong mưa, lông mi khẽ run, nhu nhược lại thanh lãnh bộ dáng rất dễ làm người mềm lòng.
Thích Trạch nhắm mắt, thanh âm áp lực:
- Không, cậu không biết, cậu thật quá đáng!
Hắn đột nhiên mở mắt ra, hai tròng mắt kịch liệt cảm xúc:
- Sao cậu có thể biết tôi có bao nhiêu khó chịu? Nghiên Nghiên, tôi không nghĩ bị cậu nắm cảm xúc nữa, quá mệt mỏi.
Hắn đứng thẳng tắp, nhìn cô, yết hầu khẽ nhúc nhích, tựa hồ là hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra những lời này:
- Nghiên Nghiên, chúng ta..
Chia tay đi?
Hắn là muốn nói cái này sao?
Trình Nghiên chỉ cảm thấy trong đầu réo lên những hồi chuông cảnh báo, người đưa ra lời chia tay không thể là hắn, càng không thể trong thời gian này, nếu không.. nhiệm vụ của cô sẽ lập tức thất bại!
Cô không muốn trở về làm người thực vật cả đời.
Cô cơ hồ là ở thời điểm hắn còn chưa kịp nói hôn lên, hắn ngẩn người, có chút không thể tin tưởng mà nhìn cô.
Trình Nghiên hơi hơi lùi bước, sắc mặt bởi kì khi hôn môi hít thở không thông mà có chút hồng nhạt, cô nhìn hắn, hai tròng mắt thanh triệt trong suốt, thanh âm thực nhẹ, tựa như hàm chứa ý cười, có chút câu nhân:
- Đúng vậy, tôi không tốt, chính là còn có thể làm sao bây giờ, cậu vẫn là thích tôi a.
Mất mấy ngày mấy đêm mới hạ quyết tâm, thế nhưng chỉ vì cái mỉm cười của cô, một câu, hắn liền có chút không nỡ.
Thích Trạch nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm, phảng phất nhận mệnh thở dài, thanh âm trầm thấp:
- Là, tôi có thể làm sao bây giờ đâu, tôi mẹ nó chính là thích cậu! Cậu cái này đồ vô tâm.
Hắn đột nhiên ôm chầm eo cô, cúi đầu hôn xuống, tựa hồ đem toàn bộ phức tap khôn kể cảm xúc trút xuống nụ hôn này.
Dù trong tay cô rơi xuống trên mặt đất, hai người giống như ai cũng không phát hiện.
Nước mưa đem quần áo cả hai, tóc đều làm ướt.
Cô gắt gao lôi kéo cà vạt của hắn, hơi hơi nhón chân, leo lên thân thể hắn, ngửa đầu đón ý hùa hắn hôn.
Nụ hôn kịch liệt lại hung mãnh, tại đây trời mưa to, làm hai người đều có chút run rẩy lại nóng lên.
Thích Trạch hơi hơi thở dốc, ôm khuôn mặt xinh đẹp bị mưa ướt nhẹp, để sát vào:
- Nghiên Nghiên, xin cậu, đối tốt với tôi một chút, đừng như vậy tra tấn tôi.
Trình Nghiên không đáp ứng, chuyển đề tài:
- Nói không chừng về sau cậu sẽ thích người con gái khác, không thích tôi đâu?
Vừa mới dứt lời, cô liền đau hít vào một hơi, hắn tay bóp eo nhỏ của cô, phảng phất có thể đem vòng eo của cô bẻ gãy, cô trừng mắt, liền đối thượng sắc bén đôi mắt.
- Nghiên Nghiên, cậu thế nào cũng phải nói lời này làm tôi tức giận sao?
Hắn cúi đầu lấp kín môi cô, tựa như trừng phạt mà cắn cắn cánh môi, nhìn chằm chằm cô:
- Chỉ có thời điểm này cậu mới có thể ngoan ngoãn đúng hay không?
Trình Nghiên mím môi, không nói chuyện.
Cô nói đều chính là sự thật a, về sau hắn sẽ thích nữ chính, còn bạch nguyệt quang nghĩ về thì cũng chỉ là hận.
- Cậu mau buông em ấy ra!
Bỗng nhiên có tiếng người gầm lên, Trình Nghiên ngẩng đầu liền hoảng sợ, Trình Hướng Dương đang từ một chiếc siêu xe bên đường bước xuống, hùng hùng hổ hổ mà hướng bên này xông tới.
Cơ hồ chỉ khoảng nửa phút, Trình Hướng Dương cũng đã tới nơi, một quyền liền tấu ở trên mặt Thích Trạch.
Trình Hướng Dương cũng tức giận đến lợi hại, tựa hồ liền phải cùng Thích Trạch đánh tiếp.
Trình Nghiên vội kéo Thích Trạch lại đây, che ở trước mặt hắn, nói:
- Anh, anh làm gì vậy?
Trình Hướng Dương nghi ngờ mình có phải hay không nghe nhầm, trừng mắt nhìn cô:
- Em còn hỏi anh? Hắn vừa đối với em làm cái gì?
Hắn cảm xúc kích động, lớn giọng nói.
Trình Nghiên bị hét lỗ tai đến đau, cô xoa xoa giữa mày:
- Còn không phải là hôn một cái sao, ca, đây không phải là chuyện thường tình mà anh hay làm với mấy cô gái khác sao, việc gì phải làm lớn chuyện lên như vậy?
Trình Hướng Dương hét lớn hơn nữa:
- Em cùng anh so sao? Hai chúng ta giống nhau sao?
Hắn đem cô kéo về bên người, liếc cô một cái:
- Trở về nhà liền giáo huấn em.
Hắn nhìn về phía Thích Trạch, ngữ khí lạnh lạnh:
- Cậu muốn bao nhiêu tiền?
(Ủa kịch bản này không phải của mẹ nam chính dành cho nữ chính sao)
Trình Nghiên kéo kéo góc áo của hắn.
Trình Hướng Dương đánh vào tay cô, nói câu "Đừng nháo", liền vênh vênh tự đắc mà nhìn Thích Trạch, giống như đang xem con kiến bên chân.
Thích Trạch nhàn nhạt nói:
- Anh cảm thấy cậu ấy trị giá bao nhiêu tiền?
- 300 vạn có đủ hay không?
Trình Hướng Dương theo bản năng trả lời, rồi lại lập tức phản ứng, ánh mắt hung ác.
- Em ấy là em gái của tôi!
Hắn nói như thế nào giống mua bán?
Thích trạch tựa hồ cười mỉa:
- Xem ra anh cũng biết cậu ấy là em gái của anh, anh cảm thấy dùng tiền tới xử lý chuyện tình cảm thích hợp sao?
- Anh, đừng động.
Trình Nghiên liên tiếp giữ quần áo của hắn.
Lời Thích Trạch trào phúng làm hắn có chút tức giận, nhưng vừa nghe ấy em gái thanh âm, liền nghĩ tới sự việc em ấy nói nhất định sẽ chia tay Thích Trạch.
Vẻ mặt của hắn có chút nghiền ngẫm lên:
- Cậu nói rất đúng, không thích hợp.
Em gái của hắn căn bản không tính toán đưa tiền rồi chia tay hắn, tưởng tượng như vậy, hắn xem trước mắt tên học sinh nghèo này có chút đồng tình.
Thích Trạch ánh mắt có chút thâm trầm.
Trình Nghiên sợ Trình Hướng Dương lại nói ra chuyện gì đó, vội cùng Thích Trạch nói lời cáo biệt, lôi kéo Trình Hướng Dương trở về xe.