Nhà của Thích Trạch là kiểu nhà ngang cũ nhiều hộ nằm ở phía Bắc thành phố, kiến trúc nhìn có chút giống thời niên đại70-80, đứng ở bên ngoài còn có thể trông thấy treo một hàng tán loạn quần áo.
Quần áo vừa cũ vừa dơ, nhìn giống như đang ở trong xóm nghèo.
Nhưng cũng thật phù hợp trong tiểu thuyết thời kì bần cùng nghèo túng của nam chủ thời niên thiếu.
Trình Nghiên đeo cặp sách trên vai, mặc váy của trường học quý tộc, đầu tóc trát thành một cái đuôi ngựa, dung mạo xinh đẹp, khí chất độc đáo, nhìn thế nào cũng không phù hợp với nơi này, rước lấy rất nhiều ánh mắt đánh giá của mọi người.
Cô dựa trong sách viết địa chỉ đi vào, đến cầu thang, bóng đèn phát ra một chút ánh sáng, khi thì lóe khi thì tắt, cầu thang vừa cao vừa hẹp, trong không khí còn tràn ngập một cổ xú vị.
Suy nghĩ một chút, nhà của Trình Nghiên là biệt thự vừa to lại vừa đẹp, Trình Nghiên đều cảm thấy đau xót cho Thích Trạch, một cái nên được sống trong nhung lụa thiếu gia lại phải ở địa phương này, còn muốn tìm nhiều công việc tới nuôi sống bản thân cùng người nhà, thật là quá đáng thương.
Chờ đứng ở trước cửa nhà hắn thời điểm, Trình Nghiên đã có chút thở đốc không đều, thân thể nguyên chủ cũng thật là mảnh mai.
Cô gõ gõ cửa, qua một lát cửa liền mở, một khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, híp mắt nhìn cô, hỏi:
- Cháu gái, cháu tìm ai vậy?
Trình Nghiên lễ phép chào bà, nói:
- Cháu là bạn của Thích Trạch, cậu ấy có nhà không ạ, cháu tìm cậu ấy có chút chuyện.
Dựa theo cô tưởng tượng, bà Thích sẽ nói hắn không ở, cô liền có thể thuận lí thành chương mà tiến nhà hắn ngồi chờ.
Nhưng mà, bà Thích lại nói:
- Hắn a, lúc này còn đang làm thêm đâu, cũng không xa, ta mang cháu đi, vài phút liền đến.
Này, gần như vậy sao?
Trình Nghiên lắp bắp kinh hãi, vội lắc đầu:
- Không cần đâu bà, cháu ở chỗ này chờ cậu ấy trở về cũng được, không cần quấy rầy cậu ấy làm việc.
Bà Thích nhắc nhở cô:
- Tiểu Trạch tận khuya mới trở về, khả năng tầm 10 giờ, cũng có thể đến 11 giờ.
Trình Nghiên buột miệng thốt ra:
- Cháu chờ được!
Thốt ra lời này sau, ánh mắt bà Thích xem cô có chút thay đổi, trên mặt mang theo hiểu rõ ý cười, nói:
- Được, cháu gái, cháu vào nhà ngồi đi, tối nay liền ở nhà bà ăn cơm, bà vừa lúc muốn ra ngoài mua thức ăn.
Trình Nghiên lại không tiện ngăn bà không cho bà ra ngoài mua đồ, liền đành phải nói:
- Bà, nếu không cháu liền cùng bà đi đi.
Ánh mắt bà Thích nhìn cô ý cười càng sâu, nói:
- Được được được, vừa lúc đi ngang qua tiệm lẩu cùng tiểu Trạch nói một tiếng, làm hắn hôm nay về nhà sớm một chút, hắn nên tiếp cháu mới phải.
Trình Nghiên "..."
Tổng cảm giác không đúng chỗ nào?
Cô đỡ bà Thích cùng nhau xuống cầu thang, bà Thích lại không muốn cô đỡ, nói bà thực khỏe, tự đi được, còn hỏi tên tuổi của cô cùng các thứ linh tinh khác.
Trình Nghiên nói xong, liền nghe bà lải nhải mà nói chuyện Thích Trạch hồi nhỏ, cô thất thần mà nghe, lại nghĩ đến trong sách sự cố ngoài ý muốn rốt cuộc là cái gì.
Bên ngoài khả năng sự cố ngoài ý muốn rất nhiều, cô cần thiết đặc biệt chú ý mới được.
Bà lão cẳng chân chậm, nói được một lúc, hai người mới đến tầng ba.
Tầng ba đèn không sáng, hàng lang thực tối, bà Thích nói nó hỏng mấy ngày rồi mà vẫn không có người đến sửa, lại nói:
- Chờ khi nào tiểu Trạch rảnh, bảo hắn hỗ trợ tu sửa đi.
- Bà ơi đợi một chút, cháu lấy đi động chiếu sáng đường.
Bà Thích lại nói:
- Không có việc gì, đừng nhìn ta lớn tuổi, mắt cùng tai của ta vẫn tinh đâu.
Trình Nghiên không yên tâm, đi theo bà bước mấy bậc cầu thang, vẫn cúi đầu từ cặp sách lấy điện thoại, không chờ cô đem điện thoại lấy ra tới, liền thấy bà Thích bên cạnh không biết là choáng váng đầu hay là bước hụt, bỗng nhiên liền liền đổ xuống.
Cô hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, duỗi tay kéo bà một phen, bà Thích bị cô kéo lại liền bắt lấy tay vịn đứng vững vàng, còn chính mình cô lại theo quán tính mà lăn xuống cầu thang.
Còn may cũng không thừa nhiều bậc thang, cô lăn xuống cũng không bị thương nghiêm trọng, chỉ là mắt cá chân bên trái vô cùng đau đớn, không biết có phải hay không gãy xương.
Bà Thích cũng bị dọa một phen, nhưng còn bình tĩnh, vội gọi cho cháu trai.
Bà Thích đỡ cô ngồi dậy, cúi đầu xem chỗ cô bị thương.
Trình Nghiên đau đến muốn khóc, lại ở thời điểm này nghe được thanh âm không có cảm xúc của hệ thống.
[ Kí chủ, nếu không phải tại cô, bà ấy vốn dĩ nên ngã chết, cô phá hư cốt truyện khả năng sẽ dẫn tới một vài sự cố không thể lường trước được.]
Trình Nghiên trầm mặc một lát, nói [ Vậy cũng không thể thấy chết mà không cứu a]
Hệ thống [ Nếu nhiệm vụ của cô thất bại, tôi sẽ một lần nữa trói định tân kí chủ, thân thể cô ở hiện thực cũng sẽ vĩnh viễn không thể thức tỉnh, sẽ là người thực vật cả đời]
Trình Nghiên đương nhiên không nghĩ làm người thực vật, nhưng cô không tin nhiệm vụ của cô sẽ thất bại.
Cô thực mau liền sẽ cùng Thích Trạch chia tay, lúc sau cố xuất ngoại cũng sẽ không quấy nhiễu cốt truyện, Thích Trạch nhất định sẽ như tiểu thuyết viết như vậy tới.
- _
Rất nhanh Thích Trạch liền trở về, tựa hồ là chạy vội lại đây, thời tiết không nóng, hắn lại mồ hôi đầy đầu, đem cô bế lên tới liền chạy ra khỏi khu.
Không nói một lời nào, môi mỏng mím chặt, biểu tình có vài phần tối tăm.
Vào bệnh viện, bác sĩ xem qua, cũng chụp hình, không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là dây chằng mắt cá chân bị thương.
Hộ sĩ cho cô thượng dược, sau đó dùng vải trắng quấn một vòng lại một vòng, chân vốn sưng đỏ giờ lại càng thêm mập mạp.
Cô đem mặt chôn ở Thích Trạch trong lòng ngực, gắt gao lôi kéo quần áo của hắn, thân thể nhỏ xinh hơi phát run, đáng thương cực kì, làm người chỉ cảm thấy đầu quả tim bị bóp nghẹn.
Sau khi hộ sĩ đi ra ngoài, Thích Trạch nhìn mắt cá chân của cô, hỏi "Rất đau sao?"
Trình Nghiên từ trong lồng ngực hắn ngẩng lên, trắng nõn gương mặt càng trắng hơn, sấn đến sắc môi càng hồng, có một loại nhu nhược lại kinh diễm mỹ cảm, cô thanh âm kiều khí, chỉ nói một chữ "Đau!"
Xem cô như vậy, Thích Trạch cảm thấy chính mình so với cô càng đau gấp trăm lần, không biết làm thế nào cô mới có thể không đau như vậy, chỉ biết tay chân luống cuống mà ô cô, liên tiếp mà nói lời xin lỗi:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi Nghiên Nghiên, thực xin lỗi..
Trình Nghiên bị hắn làm cho tức cười, giây tiếp theo lại vì đau đớn mà nhíu mày:
- Thích Trạch, cậu như vậy người khác còn tưởng cậu làm tôi bị như vậy đâu.
Thích Trạch lại không cười, trầm mặc mà nhìn cô, thanh âm trầm thấp hàm chứa áy náy, đau lòng:
- Nghiên Nghiên, bà nội đã cùng tôi nói, cảm ơn cậu.
Trình Nghiên nhìn hắn:
- Bà ấy đâu? Không có việc gì nghiêm trọng đi?
Thấy cô lúc này như vậy còn quan tâm bà của mình, Thích Trạch tâm tình phức tạp, nắm thật chặt tay cô, rũ xuống mi mắt:
- Bà không có việc gì, còn làm tôi chăm sóc cậu.
Trình Nghiên có chút cao hứng, cô chịu một ít thương tích liền có thể cứu được một mạng người, chỉ là vừa ngẩng đầu liền thấy Thích Trạch biểu tình ủ dột làm như cô bị bệnh nan y dường như "..."
Cô không phải sắp chết.
Hắn nghiêm túc như vậy làm gì?