Lòng đề phòng của Cố Vân Khê nặng hơn người bình thường, "Thật ngại quá, chúng tôi có bệnh nhân, cần yên tĩnh tuyệt đối, mọi người tìm người khác đi.”
“Tôi quỳ xuống dập đầu với các người, van cầu giúp đỡ.”
Tiếng dập đầu thình thịch truyền đến, nương theo tiếng xin giúp đỡ bất lực đáng thương của người phụ nữ kia, cứng rắn k1ch thích sự đồng tình của các lữ khách.
Bên ngoài mồm năm miệng mười giúp đỡ cầu tình, cũng có mắng người bên trong m.á.u lạnh vô tình, áp lực dư luận thật lớn.
Cố Hải Triều bị áp lực tâm lý, mới mở miệng nói, "Em gái, nếu không, để bọn họ vào nghỉ ngơi chút?"
Tề Thiệu hơi nhíu mày, "Chờ một chút, tình huống có vẻ không đúng.”
Không khí trong phòng yên tĩnh, vẻ mặt mấy người đều không tốt, không phải là bị theo dõi rồi chứ?
Chỉ chốc lát sau, có người gõ cửa, "Tôi là nhân viên phục vụ trên xe lửa, xin mở cửa.”
Cố Vân Khê khẽ thở dài một hơi, trốn không thoát, vậy thì tích cực ứng đối đi: “Tôi đi mở cửa.”
Cửa vừa mở ra, bên ngoài có vài người, mà trước mặt là một nhân viên trẻ tuổi.
"Cuối cùng cũng mở cửa, để tôi xem là người nào có tâm địa ác như vậy…” Một lữ khách rất tức giận là lớn, nhưng khi nhìn thấy Cố Vân Khê nét trẻ con trên mặt còn chưa phai, thì lập tức nuốt lại lời nói phía sau.
Là một cô bé?
Nhân viên không nhìn Cố Vân Khê, đẩy cửa ra nhìn vào bên trong, a, đều là người trẻ tuổi?
Cô ta nhìn về phía Khương Nghị có vẻ lớn tuổi nhất, "Vị đồng chí này, ra ngoài cũng không dễ dàng, có thể giúp một tay thì nên giúp, xin mọi người giúp đỡ cho gia đình quân nhân này đi, không thể để cho quân nhân chảy m.á.u còn rơi lệ." Lời này vừa nói ra, còn có thể nói lại cái gì sao? Không có biện pháp từ chối, Khương Nghị đau đầu, nhìn về phía Cố Vân Khê, vẫn là để lão đại làm chủ.
“Dì à, dì không không tìm người khác mà lại tìm cô bé này, đúng là khiến cháu hơi hoảng." Cố Vân Khê nhìn về phía ba mẹ con quần áo cũ nát kia, khuôn mặt sầu khổ của người mẹ, cõng theo một cái túi lớn, trong n.g.ự.c ôm hai đứa nhỏ, một nam một nữ, đều rất gầy yếu, nhìn vô cùng đáng thương.
"Cháu đây là lần đầu tiên ra ngoài, nghe nói trên đường có rất nhiều tên trộm lừa bán phụ nữ trẻ em, còn có rất nhiều tên trộm móc túi, cho nên mới sợ hãi.”
Nhân viên phục vụ không khỏi bật cười, "Nào có nhiều người xấu như vậy? Em gái nhỏ, em đừng sợ, gặp chuyện gì thì hét to một tiếng, tất cả mọi người sẽ giúp em.”
“Có ngài đảm bảo, en cũng yên tâm.” Cố Vân Khê nhìn về phía ba mẹ con, "Vậy để bọn họ vào đi.”
Cô kêu Khương Nghị và Cố Hải Triều chen chúc, để trống một cái giường.
Người mẹ kia liên tục nói cảm ơn, còn tự báo gia môn, nói là họ Lý, cứ gọi mình là Lý tẩu tử.
Thấy một người phụ nữ gầy yếu mang theo hai đứa trẻ xuất hành, lo lắng chính mình cũng khó, làm sao là người xấu được, mọi người bắt đầu buông lỏng cảnh giác, khách khí vài câu.
Hai đứa nhỏ cũng không biết sao lại khóc nháo không ngớt, Lý tẩu tử một tay ôm một đứa, cực lực trấn an, nhưng có chút luống cuống tay chân, nhịn không được nhìn về phía nữ sinh duy nhất là Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê giống như không nhìn thấy, hết sức chuyên chú đọc sách, cô cùng là trẻ con, làm sao có thể giúp người chăm sóc đứa nhỏ?
Những người khác đều là nam sinh, không tiện lại gần hỗ trợ.
Lý tẩu tử thật sự không có biện pháp, lên tiếng xin giúp đỡ, "Em gái nhỏ, có thể giúp tôi ôm một đứa bé hay không?”
Cố Vân Khê trực tiếp cự tuyệt, "Không được, tay tôi bị thương, không thể có động tác lớn.”
Lý tẩu tử bên kia rất bất ngờ, "Vậy, giúp tôi một việc, trong bao có một thùng sữa mạch, giúp tôi lấy ra pha một ly cho đứa bé ăn, không, pha năm ly, tất cả mọi người nếm thử, xem như lòng biết ơn của tôi.”
Cố Vân Khê cau mày, đứng lên hỗ trợ, "Sao có thể tranh giành thức ăn với bọn nhỏ, để bọn nhỏ ăn ngon uống ngon, người lớn chúng ta không sao cả.”