Cố Vân Khê nhớ lần trước hắn nói muốn đi học, "Tôi không nghĩ tới sẽ gặp anh ở Hợp Phì, anh học ở đây sao?"
“Đúng vậy.”
Trong lòng Cố Vân Khê khẽ động, " Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc?"
“Đúng.” Khóe miệng Tề Thiệu hơi nhếch lên, bọn họ thật sự rất có duyên phận.
Chà, cô thế mà đoán đúng. "Anh học tài chính?"
“Là vật lý.”
Cố Vân Khê chớp mắt, người học vật lý xuất hiện ở sở giao dịch, có chút không hợp.
Tuy nhiên, nghĩ đến chính mình cũng liền tiêu tan, thiên tài học cái gì cũng nhanh, còn không cho phép người ta toàn tài?
Hoàn cảnh nơi này khiến Cố Hải Triều rất bất an, anh đi tới kéo cánh tay em gái, "Em gái, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tới Đại học Khoa học và Công nghệ đi, Tề Thiệu, giúp chúng ta dẫn đường, được không?"
Tề Thiệu nhìn về phía Cố Vân Khê, cô khẽ lắc đầu, sau đó đi vào sở giao dịch, Cố Hải Triều giậm chân, bất đắc dĩ đi theo.
Sở giao dịch im ắng, chỉ có mấy nhân viên công tác ngồi ở phía sau quầy rầu rĩ, phiếu quốc khố này có thể tự do giao dịch, nhưng người đến mua không nhiều lắm, nhiệm vụ của bọn họ liền không hoàn thành.
Hiện giờ dân chúng còn chưa rõ về giao dịch phiếu quốc khố, sợ giẫm hố, dù sao kiếm chút tiền cũng không dễ dàng.
Thật vất vả nhìn thấy có người đi vào, vừa nhìn kỹ, hóa ra là một cô bé, bọn họ cũng không khỏi cảm thấy thất vọng.
"Cô bé, cô đi nhầm chỗ rồi phải không?"
Cố Vân Khê lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Xin hỏi, nơi này là quầy giao dịch quốc khố đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Phiếu quốc khố mệnh giá 100 đồng, bán bao nhiêu?”
“96.”
Đôi mắt Cố Vân Khê sáng lên, giống hệt tin tức cô nhận được trên báo.
Ngày hôm qua, cô cố ý đến giá thu mua phiếu quốc khố cuối ngày ở Hải Thành là 103 đồng, như vậy sẽ có bảy khối tiền chênh lệch.
“Tôi muốn một trăm năm mươi ngàn."
Nhân viên công tác hít một hơi khí lạnh, hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, "Cái gì? 150 ngàn?"
“Cô bé, nơi này không phải chỗ làm rượu, mau về nhà đi.”
Đây là con nhà ai? Thật là, cố ý chạy tới đùa giỡn bọn họ sao? Còn 150 ngàn, nói giống như chỉ có mười lăm đồng, đời này cô đã từng thấy nhiều tiền như vậy sao? Nhìn quần áo giản dị của cô cũng không giống con nhà giàu.
Cố Vân Khê nhìn về phía Cố Hải Triều đang đuổi theo, "Anh hai, đẩy vali du lịch qua đây.”
Cố Hải Triều thần sắc mộc mạc, theo bản năng nghe theo tiếng gọi của em gái.
Cố Vân Khê ngồi xổm xuống mở vali du lịch ra, lộ ra hộp da màu cà phê, treo một ổ khóa mật mã khéo léo tinh xảo.
Cô đảo qua đảo lại một chút, khóa mật mã được mở ra, bên trong liền lộ ra tiền xếp chỉnh tề, đồ sộ mà lại chấn động.
Một màn này quá có lực trùng kích, k1ch thích tâm của mỗi người ở đây, hô hấp cũng giống như ngừng lại.
Đầu óc Cố Hải Triều trống rỗng, a a a, thật nhiều thật nhiều tiền, không thể tin được là mình một đường xách theo vali du lịch chứa nhiều tiền như vậy.
Cô đặt cái rương lên quầy, "Chỗ tôi có 150 ngàn, các anh đếm đi.”
Nhân viên công tác nhìn chằm chằm số tiền trước mắt, ánh mắt cũng không đủ dùng, đầu óc hò hét loạn.
Chuyện lạ hàng năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều.
Nhìn cô bé toàn thân bình thường vừa ra tay chính là 150 ngàn, thái độ còn tùy ý như vậy, giống như hoàn toàn không thèm để ý.
Tim bọn họ đập thình thịch.
“Nhóc muốn mua phiếu quốc khố sao, thứ đồ chơi này đi, tôi cũng không dám mua, có nguy hiểm nhất định..."
Cố Vân Khê không biết nói gì, anh là nhân viên công tác, nói những lời này được không? Không muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?
“Tôi muốn mua.”
Môi Cố Hải Triều run rẩy, cả đời này anh chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nhà bọn họ thật sự phát tài rồi.
“Em gái, em...... Khi nào thì để tiền trong vali du lịch? Lúc trước rõ ràng là để quần áo.”
Quyền lực tài chính của xưởng cho tới nay đều nằm trong tay Cố Vân Khê, anh chưa bao giờ hỏi đến, cũng không nhìn sổ sách, tuyệt đối tin tưởng em gái.
Đương nhiên, anh biết trong nhà kiếm được không ít tiền, nhưng hoàn toàn không có cảm giác chân thật.
Cố Vân Khê cười híp mắt nói một câu, "Trộm đổi, tìm hiểu một chút.”
Nhìn cô như vậy, Cố Hải Triều chỉ cảm thấy ngứa tay, rất muốn đánh gấu con nhà mình.
Đúng, chính là gấu con vô pháp vô thiên, đây là đem tất cả của cải ra đánh cược sao?
"Sao em không nói trước một tiếng, đoạn đường này anh còn không thèm để ý đến vali…” Chính là tiện tay ném, vừa nghĩ tới đây, tim anh đập loạn, thật k1ch thích.
Cố Vân Khê mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nếu như cô nói sớm, anh phỏng chừng muốn điên, đánh c.h.ế.t anh cũng sẽ không mang theo một rương tiền này ngồi xe lửa.
Cô đây là tiền trảm hậu tấu.