Cố Vân Khê cười híp mắt nhìn qua, "Cho anh hai lựa chọn, một là mua đứt một lần, hai là chia, anh chọn đi.”
Chỉ riêng vật liệu đã tốn rất nhiều tiền, chứ đừng nói đến thời gian và sức lực dành cho việc này, còn có kỹ thuật mấu chốt nhất.
“Không cần...” Tề Thiệu không thiếu chút tiền ấy.
“Cọc nào ra cọc nấy, anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng, anh tính giá gốc cho em đi.”
Tề Thiệu nhìn cô thật sâu, "Năm ngàn, một lần mua đứt.”
Số tiền này không tính là ít, nhưng Cố Vân Khê còn cảm thấy mình chiếm tiện nghi, cho nên đặc biệt vui vẻ, "Cảm ơn anh, Tề Thiệu.”
Tai Tề Thiệu hơi đỏ lên, giọng khô cằn đáp lại, "Bạn bè không cần nói cám ơn.”
Vậy vẫn phải cám ơn, cọc nào ra cọc đó, bạn bè cũng phải nắm chắc một chừng mực.
Tề Thiệu ném một cái chìa khóa qua, "Chìa khóa này cho nhóc, lúc nào muốn tới cũng được, cần cái gì cứ lấy, anh đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu, dùng cái gì thì để lại lời nhắn cho anh.”
Cố Vân Khê vẫn rất thích nhà kho này, "Anh không thường xuyên tới sao?” . Truyện hay? Tì𝑚 ngay 𝑡rang chính ﹙ T 𝖱 Ù 𝙈 T 𝖱 U Y Ệ 𝗡﹒Vn ﹚
Tề Thiệu giúp chuyển máy lên xe ba bánh, thuận miệng nói, "Anh còn phải đi học.”
Cố Vân Khê rất khiếp sợ, hắn thế mà còn là một học sinh? Hắn lấy đâu ra nhiều thời gian ở bên ngoài như vậy?
Tuy nhiên, hình như cô cũng không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày không đến trường học.
Tề Thiệu liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cô, "Tôi không giống học sinh sao?
Cố Vân Khê giơ ngón tay cái về phía hắn, "Đúng, giống như kỹ thuật viên của viện nghiên cứu, đặc biệt có bản lĩnh.”
“Ha ha ha.”
Tề Thiệu lái xe ba bánh đưa đồ đến cửa tiệm, Cố Hải Triều còn đang gấp muốn c.h.ế.t vì em gái về muộn, vừa nhìn thấy bọn họ trở về thì mới thở ra một hơi thật dài.
"Tiểu Khê, em đi ra ngoài một ngày, rốt cuộc đi nơi nào? anh đi thư viện cũng không có tìm được em..."
Không đợi anh nói xong, Cố Vân Khê đã gọi anh lại, "Anh cả, mau tới hỗ trợ chuyển cỗ máy này lên lầu hai.”
Tề Thiệu và Cố Vân Khê cùng nhau lắp đặt xong máy móc, lại điều chỉnh thử một chút, là có thể chính thức vận hành. Nhìn từng khối ăng ten từ trong máy đi ra, ánh mắt Cố Hải Triều đều trợn trắng cả lên, "Em gái, anh rốt cuộc đã biết, vì sao em khăng khăng muốn đánh cược một lần.”
Máy móc tự động này dùng quá tốt, một máy có thể chống đỡ trăm người, hiệu suất kinh người.
“Sau này, một mình anh có thể thao tác, các em đừng làm nữa, học tập cho tốt. Em gái, em thông minh như vậy, có thể giúp chị hai và anh nhỏ học thêm.”
Thật ra, mỗi ngày tan học liền làm việc, bài tập sẽ theo không kịp.
So với kiếm tiền, anh càng hy vọng em trai em gái nhà mình đều có thể thi đậu đại học, trở thành một sinh viên đại học.
“Em cũng đang có dự định này.” Cố Vân Khê nghĩ biện pháp làm ra cỗ máy này, chỉ là muốn giải phóng người nhà khỏi công việc thủ công nặng nề.
“Anh cả, cái máy này giá năm ngàn khối, anh thấy đáng không?”
“Đáng giá.” Bán mấy cái ăng ten Teletubbies là có thể lấy lại vốn.
Lúc này Cố Vân Khê mới mở tủ tiền ra, từ đó đếm năm ngàn đồng đưa cho Tề Thiệu, Tề Thiệu cũng không ở lại lâu, sau khi hàn huyên với Cố Vân Khê vài câu liền rời đi, sau này hắn sẽ bề bộn nhiều việc, có duyên ắt gặp lại.
Cố Vân Khê tiễn đến cửa, đưa mắt nhìn hắn đạp xe rời đi, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Bên trong cửa, một giọng nữ truyền đến, "Tiểu Khê, em lại đây giúp chị xem bộ phận này đi.”
Là Phương Kế Hồng, anh em bọn họ học tập rất khắc khổ, đến giờ tan tầm cũng không muốn rời đi, tiếp tục ở lại nghiên cứu.
“Đến đây.” Cố Vân Khê chậm rãi đi tới, dụng tâm chỉ điểm, tất cả mọi người nghe rất chăm chú.
Ai cũng biết, nếu luận kỹ thuật, Cố Vân Khê mới là trâu bò nhất.
Cô phụ trách chỉ đạo kỹ thuật và quản lý tiền bạc, những thứ khác mới là trách nhiệm của Cố Hải Triều.
Cái xưởng nhỏ này tuyển mười nhân viên, bảy nam ba nữ, đều rất quý trọng công việc này, bọn họ loáng thoáng đoán được Cố Hải Triều không chỉ là người quản lý, mà còn có thể là một trong những ông chủ, hợp tác cùng sư phụ anh.
Nhưng ai cũng không có nói toạc ra, mà rất cố gắng làm việc.
Phương Kế Phi học nhanh nhất, đã có thể bắt đầu làm việc, dựa theo quy củ của xưởng, lương cơ bản tính thêm sản phẩm, hắn tính toán thu nhập của mình, tháng này có thể bắt được hơn tám mươi đồng.
Tuy rằng còn chưa có lấy được tiền, nhưng đủ để cho hắn kích động không thôi, chủ động yêu cầu tăng ca, tranh thủ sớm ngày phá một trăm.
Tiền mới là động lực của con người.