Cố Vân Khê lại nghiêm túc phân tích một hồi, có lẽ, trở thành nữ chủ nhân của tập đoàn trăm tỷ, chẳng khác nào có được tất cả, cũng không cần chính mình vất vả dốc sức làm việc.
Còn cô đây đi sớm về tối làm việc, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tân tân khổ sở bận rộn nửa đời chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
So sánh ra, thu phục một người đàn ông thì tỷ lệ hồi báo cao hơn, đơn giản hơn một chút.
Nhưng, đây không phải là lý do để giẫm lên xương cốt của người khác.
Một bàn tay to vươn tới, "Cậu không sao chứ? Tôi đỡ cậu đứng dậy…”
Tề Tĩnh thấy cô si ngốc ngơ ngác, sợ đụng phải chuyện gì.
Cố Vân Khê lấy lại tinh thần, mãnh liệt đẩy y ra, nhanh chóng đứng lên, cũng không quay đầu lại mà chạy như điên.
Tránh xa nam chính, bảo vệ bình an!
Rời xa nội dung vở kịch não tàn, rời xa nữ chính SB, lui lui lui!
Nếu nữ chính còn dám tính kế bốn anh em bọn họ, vậy cô sẽ khiến nữ chính phải hối hận cả đời!
Tay Tề Tĩnh còn vươn trên không trung, cứ như vậy nhìn Cố Vân Khê giống như giẫm lên Phong Hỏa Luân mà chạy thật nhanh, chỉ chốc lát sau liền biến mất không thấy bóng dáng.
Y yên lặng thu tay về, sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của mình, cũng không đến mức dọa đến cô ấy chứ?
Quả nhiên, người cùng Tề Thiệu ăn cơm cũng là quái thai.
Thư viện lầu hai, thiếu niên mặc trang phục thể thao màu đen, an tĩnh lật sách tiếng Anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa.
Không biết qua bao lâu, một cô gái mảnh khảnh gầy yếu xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt hắn sáng rực, giơ tay phải lên, "Ở đây.”
Cố Vân Khê bước nhanh tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, từng ngụm từng ngụm th ở dốc.
Tề Thiệu nhìn cô vài lần, "Nhóc chạy tới đây? Gấp cái gì?”
Cố Vân Khê ngồi xuống phía đối diện, lấy tay lau lau mồ hôi mới thuận miệng nói, "Tôi sợ anh đợi lâu.” Cô nói tùy ý, Tề Thiệu lại coi là thật, "Đã hẹn gặp rồi, trước khi gặp được nhóc thì tôi cũng sẽ không rời đi.”
Cố Vân Khê sửng sốt một chút, lập tức mặt mày cong cong, tâm tình liền chuyển biến tốt đẹp.
Kịch bản giết? Không tồn tại.
Có cô ở đây, một nữ chính trùng sinh thì có thể lật ra bọt sóng gì.
Nếu Cố Như an phận, tất cả đều dễ nói.
Nhưng, nếu muốn động đến người nhà của cô, vậy đừng trách cô tâm ngoan thủ lạt, tính tình trước nay của cô đặc biệt bao che khuyết điểm, cũng đặc biệt mang thù.
"Máy móc thế nào rồi?"
Hai người đều không thích nói nhảm, trực tiếp tiến vào chuyện chính.
Tề Thiệu đem một phần tư liệu đưa tới, "Rất thành công, tuy nhiên, còn có một chút chi tiết chưa xử lý tốt.”
Cố Vân Khê nhìn báo cáo thí nghiệm dày cộp, lật từng trang, xem ra hắn thật sự rất dụng tâm.
“Tôi có biện pháp, anh xem như vậy được không?”
Hai người thảo luận nửa ngày, bất tri bất giác giải quyết được vấn để nan giải, Tề Thiệu khẩn cấp muốn trở về làm thí nghiệm.
Cố Vân Khê nhìn sắc trời, đã đến giữa trưa, "Hôm nay tôi mời khách, anh muốn ăn gì?"
Tề Thiệu dừng tay thu dọn đồ đạc, nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói, "Bánh thịt tươi và canh thịt bò.”
Cố Vân Khê biết hắn muốn tiết kiệm tiền cho cô, cho nên liền cười híp mắt, đáp, "Không cần tiết kiệm tiền cho tôi, tôi không nghèo như anh tưởng tượng đâu.”
"Đương nhiên rồi, nhóc là chủ nhân của ăng ten Teletubbie, bán ra nhiều như vậy cũng đủ cho nhóc ăn ngon uống ngon mỗi ngày." Tề Thiệu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã biết cô không phải người bình thường, người hiểu nhiều thứ như vậy làm sao có thể chịu nghèo?
Công nghệ có thể đổi tiền bất cứ lúc nào.
Cô chỉ khiêm tốn không khoe của mà thôi.
"Nhưng mà, tôi vẫn muốn ăn canh bò."
Cố Vân Khê sảng khoái đáp ứng, "Được, vậy chúng ta đi thôi.”