Đáng tiếc, Cố Hải Triều đã không còn là thiếu niên nhẫn nhịn như trước kia nữa, đã ở riêng rồi, tại sao còn phải nhẫn nhịn?
Tuy nhiên anh vẫn rất nhẹ nhàng, không còn là trẻ con miệng hôi sữa cái gì cũng không biết nữa: “Tụi em còn quá nhỏ, chân với không tới, sẽ gặp nguy hiểm, chờ lớn rồi nói tiếp."
“Em muốn ngay bây giờ.” Cố Gia Bảo tức giận khóc rống, dẫn mẹ chồng nàng dâu Cố lão thái tới, mắng anh không biết yêu thương người thân, mà chỉ biết khi dễ em họ nhà mình.
“Không nên mang xe về, đây không phải là cố ý hại người sao?”
Vừa nghe lời này, đám đàn ông liền không vui, nhao nhao giúp đỡ Cố Hải Triều nói chuyện, liên quan gì đến xe? Còn biết nói đạo lý hay không?
Cố Hải Triều cũng có ý tốt, vạn nhất lái xe xảy ra chuyện, thì đổ lên đầu ai?
Trong khoảng thời gian ngắn, nhị phòng bị nói đến mặt xám mày tro, xám xịt chạy về nhà.
Trong lòng Cố lão thái đặc biệt không thoải mái, "Những tiểu súc sinh kia cánh cứng rồi, trong mắt đã không có trưởng bối như tôi, lúc trước không nên ở riêng, hiện tại đều không chế được bọn họ.”
Ánh mắt Cố Như hơi lóe lên, "Bà nội, cũng không thể trách anh họ, anh ấy đã đến tuổi cưới vợ, cần thể diện nhất, sau này bà không nên quở trách anh ấy trước mặt mọi người, có chuyện gì liên quan thì đến cửa từ từ nói, cháu biết bà quan tâm anh họ, nhưng người bên ngoài không biết.”
Trong đầu Cố lão thái hiện lên một suy nghĩ, ánh mắt sáng ngời, "Không sai, bà là trưởng bối, phải giúp hắn chọn một người vợ tốt, giúp hắn chống đỡ cửa phòng lớn.”
Có phải người vợ tốt hay không không quan trọng, quan trọng là có thể nghe lời bà, như vậy có thể quản được đám gia hỏa vô pháp vô thiên kia.
Khóe miệng Cố Như khẽ nhếch lên, "Đúng, bà là trưởng bối, có tư cách thu xếp việc này nhất, bà giúp đỡ chọn một cô gái tốt, anh họ liền hiểu được sự quan tâm của bà đối với anh ấy, tự nhiên sẽ hiếu thuận bà.”
Mà bên kia, Cố Vân Thải cùng Cố Hải Ba ăn bánh hồ điệp, hạnh phúc đến sắp nổi bong bóng.
“Tiểu Khê, sao em không ăn thêm?”
Cố Vân Khê đã ăn no, "Chúng ta ăn rồi, đây là đặc biệt mang cho hai người, ăn ngon không?"
Cố Hải Ba mặt mày hớn hở, em gái đối với cậu thật tốt, có chuyện tốt gì cũng nghĩ đến cậu: “Ăn ngon lắm, cho tới bây giờ anh chưa từng ăn qua bánh ngọt ngon như vậy.”
“Vậy, lần sau lại mua thêm cho hai người.”
Cố Hải Triều lại có chút đau đầu, "Em gái, chuyện chiếc xe này giải quyết thế nào?"
Lần này là cơ duyên xảo hợp, cũng không thể đi tìm Tề Thiệu nữa.
Anh luôn cảm giác thiếu niên kia có chút quỷ khí, một lời không hợp liền động thủ, hung tàn kỳ cục.
Cố Vân Khê không có ý định làm thêm một chiếc xe nữa, động cơ này không dễ làm, hơn nữa, cô và Tề Thiệu bèo nước gặp nhau mà thôi, nào có giao tình thâm hậu gì? “Chờ vài ngày nữa, nói người ta ra giá bốn ngàn, dọa người ta lui là xong việc.”
“Cũng được.” Cố Hải Triều suy nghĩ một chút lại đứng lên, nói: "Anh sang nhà họ Phương một chuyến đây.”
Phương gia đang ăn cơm tối, một nồi cháo khoai lang, một đ ĩa bánh bao trắng, một đ ĩa dưa muối, ăn đặc biệt đơn giản.
Chủ nhà Phương Quốc Bình nhiệt tình chào hỏi, đem một cái bánh bao đưa tới, "Hải triều tới rồi, mau ngồi xuống ăn cơm.”
Điều kiện Phương gia rất kém, những năm trước đây Phương Quốc Bình bị thương nên không làm được việc nặng, bên dưới lại có hai trai một gái, còn có một mẹ già bị liệt, những năm này toàn bộ dựa vào thê tử kiếm tiền nuôi sống cả nhà.
Thật vất vả chịu đựng đến khi con cái trưởng thành, sắp xếp con trai cả Kế Quân vào nhà máy làm việc, con thứ Kế Phi không có công việc, cho nên làm chút việc vặt ở trong xã hội.
Nhà hắn quá nghèo, bởi vậy cũng không có cô gái nào nguyện ý gả vào nhà hắn.
Cố Hải Triều và anh em Phương Kế Quân là bạn bè cùng nhau lớn lên, quan hệ rất gần, mấy năm nay Phương gia cho dù nghèo hơn nữa cũng giúp đỡ anh em Hải Triều, nhân phẩm rất tốt.
Công việc chuyển gạch lần trước chính là do Phương Kế Quân giới thiệu.
Cho nên, lúc tuyển người, anh là người đầu tiên nghĩ tới người Phương gia.
“Cháu ăn no rồi, cháu tới đây là muốn hỏi một chút, Kế Phi tìm được công việc của chưa? Nếu chưa, thì trong tay cháu đang có một cơ hội.”
Ánh mắt Phương gia đồng loạt sáng lên: "Mau nói đi.”
Cố Hải Triều đơn giản giới thiệu một phen, "Sư phụ cháu bên kia cần người làm, giữ gốc tiền lương năm mươi, làm nhiều có nhiều, bao một bữa cơm trưa, nhưng không phải bát sắt..."
Mọi việc đều lấy cờ hiệu sư phụ, khiêm tốn như thế nào thì làm như thế đó.
Còn không có chờ anh nói xong, Phương Kế Phi liền vỗ bàn, "Tôi làm.”
Đều là cùng nhau lớn lên, biết rõ ngọn nguồn, tuyệt đối sẽ không hãm hại hắn, hắn chịu khổ sở làm việc vặt cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Phương Kế Hồng một bên cố lấy dũng khí hỏi, "Chỉ cần nam thôi sao?”
Cô không thi lên trung học phổ thông, trong nhà dự định thay cô đặt một hôn sự gả ra ngoài, nhưng, gia cảnh cô không tốt, đối tượng giới thiệu cho cô cũng không được tốt, cô còn chướng mắt.
Cố Hải Triều hơi trầm ngâm, "Tay chân nhanh nhẹn, có thể chịu khổ chịu làm là được.”
Phương Kế Hồng có chút kích động, "Anh Hải Triều, em có thể không?”
“Cứ đi thử một lần xem, cái này trước đừng nói ra ngoài.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Chuyện tốt như vậy tự nhiên cất giấu trước, chờ thành công rồi nói sau.