“Bốp. "Cố Hải Triều không thể nhịn được nữa, lướt qua mặt Lữ Tinh đánh thẳng một quyền vào mặt người đàn ông kia." Người đã bẩn, miệng cũng bẩn, mà tâm thì lại càng bẩn hơn.”
Người đàn ông chỉ cảm thấy đau đớn, vừa mở miệng ra thì bên trong toàn là máu, vì thế hắn ta không khỏi tức giận thét lên: "Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát, bắt hắn lại cho tôi.”
Có những ‘người tốt’ lập tức đi báo cảnh sát, Lữ Tinh thấy vậy sắc mặt liền đại biến, nói: "Anh Hải Triều, anh đi mau, chuyện này không liên quan đến anh, anh không cần quản đâu.”
Cố Hải Triều nhìn bộ dáng hoảng sợ của cô, trong lòng không khỏi dâng lên một tia thương tiếc, cô nhi quả mẫu của bọn họ đúng thật là sống không dễ dàng. “Không có việc gì, đừng sợ, có anh ở đây.”
Nhớ đến ơn chăm sóc ngày xưa của bà Diệp, anh tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào khi dễ Lữ Tinh.
Trong lòng Lữ Tinh chấn động, hốc mắt mơ hồ nóng lên, cố nén ủy khuất đã lâu sắp không nhịn được, nói: "Anh Hải Triều.”
Chưa từng có ai nói với cô như vậy, thật sự là chưa từng có!
Cố Hải Triều vỗ vỗ cánh tay cô, nhẹ nhàng an ủi. Cô gái Lữ Tinh này có thể nói là người mà anh nhìn cho đến khi lớn lên, cô là người như thế nào anh rất rõ ràng. Từ khi cùng cô cùng bà nội cô hai người nương tựa lẫn nhau, cô không chỉ vô cùng kiên cường mà còn rất thiện lương, cô còn là một cô gái rất lý trí.
“Con chó này chửi bới em như vậy, tại sao em lại không báo cảnh sát bắt hắn?"
“Anh ta...... "Lữ Tinh chần chờ một chút rồi nói: " Anh ta là thân thích của lãnh đạo bệnh viện.”
Người đàn ông này tên là Lý Phú Quý, ỷ vào quan hệ thân thích của mình nên đã tiến vào làm nhân viên tạm thời ở bệnh viện. Hắn ta là người đã góa vợ, vừa đến bệnh viện liền đã nhìn trúng Lữ Tinh, vì thế mới gây ra các loại dây dưa ồn ào huyên náo đến như vậy.
Lữ Tinh cũng đã đi tìm người lãnh đạo thân thích kia của Lý Phú Quý, nhưng bà ta lại nói đây là việc riêng của hắn, nên bà ta không quản được.
Lại nói cô chỉ là nhân viên quèn của bệnh viện này, còn có thể làm gì chứ?
Cô không dám từ chức, nếu cô mất công việc này, cô sẽ không thể nuôi sống gia đình của mình. Cô đã cố gắng sống thật tốt, tại sao ông trời lại gây khó khăn cho cô đến như vậy?
Nghe đến đó, Cố Hải Triều vô cùng tức giận, hành động khi dễ một cô gái mồ côi thật sự quá đáng. Bọn chúng đây là không phải cảm thấy cô không có chỗ dựa nên bắt nạt sao?
Nhưng vào lúc này, Lý Phú Quý gào khóc kêu to lên: "Cô, cô ơi, người cuối cùng cũng đến, chính là hắn đánh cháu..."
Người phụ nữ đeo kính đi tới, nhìn thấy thảm trạng của Lý Phú Quý, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
Nhưng đến khi bà ta nhìn thấy một thân tây trang cùng khí tức của Cố Hải Triều thì bỗng có chút do dự: "Vị này, anh làm sao có thể tự ý đánh người như vậy chứ?”
Cố Hải Triều nheo mắt, nhìn bà ta: "Bà là ai? Nói tên đi.”
“Tôi là viện trưởng của bệnh viện này, họ Lý, anh cứ gọi tôi là bác sĩ Lý là được rồi. "Giọng nói của bác sĩ Lý rất cẩn thận, thứ người đàn ông trước mắt đang mặc trên người chính là đồ may sẵn, đồng hồ nạm kim cương trên cổ tay lấp lánh tỏa sáng. Bà ta chỉ có thể nói một chữ thôi, đó là ‘đắt’.
“Tôi muốn hỏi một chút, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Phú Quý giành nói trước: "Cô, con tiện nhân Lữ Tinh này thông đồng với người đàn ông này đánh cháu.”
Bác sĩ Lý tức giận mắng hắn: "Câm miệng, để cô xử lý." Bộ hắn mắt mù rồi sao, không nhìn ra có một số người hắn không thể đắc tội nổi.
Bà ta vừa quay đầu liền nở một nụ cười: "Vị tiên sinh này, Lữ Tinh là cháu dâu tương lai của Lý gia chúng tôi, cô ấy cùng cháu trai tôi lúc trước đã có hôn ước..."
Lữ Tinh không nghĩ tới bà ta lại ăn nói xằng bậy đến như vậy “ Bà nói bậy.”
Bác sĩ Lý lạnh lùng nhìn cô một cái, cô gái này nói thật thì bà ta không thích lắm, tính tình cô quá quật cường, cũng không thích cháu trai bà ta. “Từng chữ tôi nói đều là thật, nếu không tin cậu có thể đi hỏi thăm.”
“Hỏi thăm cái rắm.” Cố Hải Triều cũng không quan tâm cái bọn họ nói nhăng nói cuội gì, anh chỉ hỏi một câu: "Bà nội của Lữ Tinh họ gì? Cha mẹ cô ấy tên gì?”
Bác sĩ Lý con ngươi đảo loạn, nói: "Tôi vẫn gọi bà ấy là bà Lữ, nên cũng không biết bà ấy họ gì. Về phần cha mẹ của cô ấy thì đã mất sớm, dù sao thì Lữ Tinh mệnh vô cùng cứng rắn, cũng chỉ có Lý gia chúng tôi là không chê cô ấy."
Bọn họ đúng thật là ăn nói xằng bậy mà, không có một câu nào của bà ta nói đúng hết cả. Cố Hải Triều tức cười, nói: "Bà nội Lữ Tinh họ Diệp, anh em tôi được bà nội Diệp chăm sóc mà lớn lên, nên tôi vô cùng hiểu rõ bà ấy. Bà Diệp tuyệt đối sẽ không để cho cháu gái duy nhất của mình chịu bất cứ nỗi nhục nào" Bác sĩ Lý nghe vậy thì liền phản ứng cực nhanh: "Hóa ra ngay từ đầu chúng tôi đã sai rồi. Nếu cậu đã nói vậy thì đây đúng là chuyện tốt, hiện tại Lữ Tinh có nhà mẹ đẻ như các người vậy, đây xem ra cũng là phúc khí của cô ấy. Lý gia chúng tôi quả thật rất cao hứng, hay là nhân cơ hội này chúng ta cùng nhau thương lượng hôn sự của bọn họ một chút đi.”