“Anh, anh đứng lên đi, hiện tại Minh Duyệt có chút khẩn trương, cô ấy không thích ứng với trường hợp này.”
Cố Hải Ba nghe vậy có chút sửng sốt, anh vội nhìn về phía Hoắc Minh Duyệt, cô thật sự không thích ứng được sao?
Anh vội đứng lên, nói: "Xin lỗi, ở trong anh thì em cùng những nữ sinh khác là giống nhau, a, anh không phải có ý này, anh là muốn nói..."
Điều này càng làm cho anh lo lắng hơn, anh nên giải thích như thế nào cho rõ ràng đây?
Tuy anh sốt ruột, nói chuyện cũng là lời trước không hợp lời sau, nhưng Hoắc Minh Duyệt vừa nghe đã hiểu ý anh, cô ở trong lòng anh là người bình thường, không phải bệnh nhân.
“Anh có thể cam đoan mình nói được sẽ làm được không?”
Cố Hải Ba túm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, nói:"Anh thề với trời.”
“Chị Tiểu Khê, nếu anh ấy không tốt với em, chị có thể giúp em ly hôn được không?”
Cố Vân Khê:...
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nên châm chọc như thế nào.
Rõ ràng là chuyện của hai người, sao cô lại có tên cô trong đó nữa chứ?
Cố Vân Thải nhịn không được châm chọc, nói: "Còn chưa kết hôn, nói ly hôn không tốt.”
Hoắc Minh Duyệt mặc kệ, nhìn thẳng vào Cố Vân Khê, nhất định muốn một lời khẳng định từ cô.
"Em không tin người khác, chỉ tin chị thôi."
Cố Hải Ba:... Anh là người khác sao?
Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, nói: "Có thể, chị đáp ứng em. Tuy chị không thể cam đoan Cố Hải Ba một đời một kiếp không thay lòng, nhưng nếu ngày nào đó anh ấy có đối tượng thích hợp hơn, thì chị sẽ đứng về phía của em, hai người các người cũng sẽ giải tán.”
Cô vừa nói xong, Hoắc Minh Duyệt vui vẻ vươn tay, nói: "Được, chúng ta kết hôn đi, em muốn cùng chị Tiểu Khê làm người một nhà.”
Cố Hải Ba sớm biết ở trong lòng cô, em gái của anh là sự tồn tại vô cùng đặc biệt, nhưng không lẽ Cố Vân Khê so với anh còn muốn quan trọng hơn sao?
Hiện tại anh đúng là có một chút chua xót, anh luôn cảm thấy nếu Cố Vân Khê mà là nam, thì cô chắc chắn sẽ không coi hắn là gì. Anh đeo nhẫn trên tay Hoắc Minh Duyệt, miệng nhếch lên, nói: "Đã hứa rồi, thì không được đổi ý.”
Người vui vẻ nhất chính là Cố Hải Triều, nhà bọn họ thế mà lại có thể liên hôn được với nhau. "Hoắc lão gia, chúng ta nói chuyện đi.”
Hoắc lão gia nhìn anh, sau đó lại nhìn những người khác trong Cố gia, nút thắt này cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Bốn anh em của Cố gia đều là người có kinh nghiệm, nhân phẩm tốt, năng lực cũng rất mạnh. Bọn họ cũng đã sớm biết về tình trạng của Hoắc Minh Duyệt rồi, nên sẽ không có ánh mắt khác thường nào nhìn vào con bé. Lại nói, có Cố Vân Khê ở đây, Cố gia trong vòng trăm năm đều sẽ thịnh vượng.
Duyên phận thật sự là điều kỳ diệu, phải nói là hai nhà Hoắc Cố từ rất lâu trước đây đúng là đã kết một phần nhân duyên này.
Tề Thiệu cuối cùng cũng kịp phản ứng, cả đêm vui vẻ điên rồi, ngay cả đến khi ngủ cũng ôm cô không muốn buông tay, một tay thì không ngừng cẩn thận từng li từng tí đặt ở trên bụng vợ mình.
“Có cảm giác gì? Khó chịu sao?”
Cố Vân Khê sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, hoià nghi, vậy là có rồi sao? Tính toán ngày tháng, hẳn là hôm sinh nhật muộn hai bọn họ quá phóng túng rồi đi.
“Hiện tại đứa bé vẫn còn là một hạt đậu nhỏ, có thể có cảm giác gì chứ?”
Ngoại trừ cô ngửi thấy đồ ăn là có chút buồn nôn, những thứ khác đều rất thường, thậm chí ở tiệc rượu có những món cô còn ăn được rất nhiều.
Tề Thiệu thủ thỉ nói: "Anh hy vọng đó là một bé gái, giống như em vậy, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh. Con gái vừa mềm mại, lại còn biết làm nũng, biết ngọt ngào gọi bọn họ một tiếng là ba mẹ. Nếu chẳng may là xú tiểu tử, anh nghe nói nếu một ngày không đánh thì nó liền sẽ lên nóc nhà dở ngói.”
Cố Vân Khê đối với việc sinh con trai hay con gái cũng không quan tâm lắm: "Đều được, dù sao thì em chỉ sinh một lần, nếu được, đứa bé này em sẽ để cho anh phụ trách nuôi dạy nó vậy.”
Cô còn có quá nhiều chuyện đang chờ cô giải quyết, nói đúng hơn là bây giờ cô không có khả năng sẽ chuyện tâm ở nhà làm một người mẹ hiền được.
Đến lúc đó, cô xin quốc gia cấp cho cô hai người bảo mẫu đáng tin cậy, Tề Thiệu chỉ cần ở một bên theo dõi là được.
“Được, được, anh đồng ý."Thiệu đã không thể chờ được nữa, cười nói: “Chúng ta sẽ bố trí một cái phòng trẻ con đi, ngay cả quần áo cho cục cưng cũng phải mua.”
Nhìn dáng vẻ hăng hái bừng bừng của anh, Cố Vân Khê có chút bất đắc dĩ, anh thích cục cưng đến vậy sao?
“Anh biết phải mua cái gì không?”
“Biết.”
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người liền đến trung tâm thương mại.
Tề Thiệu lấy ra một danh sách, mỗi loại đều mua hai phần, hắn còn nói là hiện tại hắn cũng không biết đứa bé là nam nữ nên mỗi thứ sẽ chọn một phần, phòng ngừa vạn nhất.