Không đợi ông nói xong, Tề Thiệu đã nóng lòng hỏi, "Vậy có thể khôi phục lại hay không?”
Giọng Hoắc lão rất bình tĩnh, "Có thể, có thể, còn hai lần châm nữa, chờ m.á.u bầm tan hết là được.”
Không phải nhảm nhí sao? Giống như không nói, Tề Thiệu chỉ muốn một đáp án khẳng định.
“Tề Thiệu à, chỉ cần cô ấy sống tốt, những thứ khác đều không quan trọng.” Đến tuổi Hoắc lão, đã sớm nhìn thấu thế sự, phi thường rộng rãi, "Ký ức mất đi không sao, các người còn có thể có rất nhiều thời gian sáng tạo ký ức, tương lai còn dài như vậy.
Tề Thiệu bị điểm tỉnh, "Đúng, chỉ cần còn sống là tốt rồi.”
Hắn cực lực bỏ qua một trận không cam lòng kia, hồi ức tốt đẹp như vậy.
“Tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi, tôi ở chỗ này trông coi.”
Cố Vân Khê lại ngủ thiếp đi, chỉ là, lúc ngủ luôn có chút không an ổn, thỉnh thoảng sẽ bừng tỉnh.
Mỗi khi như vậy, một bàn tay to ôm chặt lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô trấn an.
Chờ cô tỉnh lại một lần nữa, phát hiện cả người vùi ở trong lòng người đàn ông, kỳ quái chính là, cô cư nhiên không bài xích, còn có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Quen thuộc làm cho người ta an tâm.
“Anh là chồng em?”
Tề Thiệu sờ sờ mặt cô, thấy cô không bài xích, trong lòng nóng lên.
Cô mặc dù không nhớ rõ hắn, nhưng thân thể của cô giống như có ký ức.
“Đúng, em xem, nhẫn của chúng ta là một đôi, em khắc tên anh, còn anh khắc tên em.”
Cố Vân Khê nhìn về phía nhẫn cưới trên ngón áp út, theo bản năng vuốt v e, cảm giác này... cũng rất quen thuộc, giống như cô thường xuyên làm động tác như vậy.
“Em khát nước.”
Tề Thiệu không nỡ buông cô ra, một tay lần mò cầm lấy cốc giữ ấm trên bàn, đưa nước đến bên miệng cô.
Nhìn cô từng ngụm từng ngụm uống, hắn bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua cô liên tiếp bị đánh thức, có lẽ bị dọa sợ.
Cho dù mất đi trí nhớ, có nhiều thứ vẫn khắc sâu vào trong xương, bản tính sẽ không thay đổi.
“Tiểu Khê, em tin lời anh không?”
Cố Vân Khê tựa vào lòng hắn, đột nhiên hỏi, "Em thích ăn gì nhất?”
Khóe miệng Tề Thiệu hơi nhếch lên, đứa nhóc lém lỉnh này.
“Cái gì cũng thích ăn, món nào chưa ăn đều muốn thử một chút, lòng hiếu kỳ của em nặng hơn người bình thường, vô cùng đáng yêu.” Cố Vân Khê bất động thanh sắc quan sát hắn, nhìn thật lâu, "Hình như anh rất thích em.”
“Không phải thích.” Tề Thiệu rất tự nhiên cúi đầu hôn lên trán cô, hơi thở hòa hợp, "Là yêu, anh rất yêu rất yêu em, Tiểu Khê.”
“Em còn không tỉnh lại, anh sẽ điên mất.”
Trán truyền đến xúc giác ấm áp, Cố Vân Khê có thể cảm nhận được một phần ôn nhu cùng thương tiếc kia, đáy lòng nổi lên một tia ngọt ngào, có một chút vui vẻ. "Em không nhớ anh, anh có buồn không?”
"Có một chút, nhưng không sao, anh sẽ khiến em yêu anh một lần nữa."
Hai người tựa vào nhau, ai cũng không rời đi, liền lẳng lặng cảm thụ một khắc ấm áp này.
Tề Thiệu bỗng nhiên lấy ra một cái ví tiền, bên trong đặt một tấm ảnh, nam nữ trong ảnh thanh xuân dào dạt, đầu dựa vào đầu, tư thế vô cùng thân mật.
Đây là ảnh chụp khi họ đính ước.
"Em nhìn xem, đây là bức ảnh chụp chung trước đây của chúng ta, anh luôn mang nó bên mình.”
Cố Vân Khê yên lặng nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nói một câu, "Trông em thật đẹp.”
Tề Thiệu sửng sốt, sau đó lập tức cười ha ha, cô gái hắn yêu, tự tin như ánh mặt trời mà lại tươi sáng. “Vâng, vợ tôi là cô gái đẹp nhất trên đời này.”
Nghe trong phòng truyền ra tiếng cười lớn, mọi người canh giữ ở ngoài cửa không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
Mây đen bao phủ đỉnh đầu rốt cục tản ra.
Vật cực tất phản, phủ cực thái lai, về sau mỗi một ngày đều là ngày tốt.
Hoắc Vân Sơn xoa xoa mi tâm, tâm tình nặng trịch, "Ông nội, ông nghĩ biện pháp đi, Tiểu Khê không thể mất trí nhớ, đầu óc của em ấy vô cùng quan trọng.”
Mấy hạng mục cấp quốc gia quan trọng đang chờ cô, mạng viễn thông di động trong quân đội xây dựng còn phải cô tự mình tọa trấn.
Còn nữa, bản thiết kế sự nghiệp chip vừa mới hoàn thành cấu trúc, Cố Vân Khê làm tổng thiết kế sư sao có thể vắng mặt?
Không có cô ấy, sẽ không có dự án này.
Cô thật sự quá quan trọng.
Trong thời điểm mấu chốt này, thiếu ai cũng không thể thiếu cô, cô gặp chuyện không may sẽ dẫn đến một đợt chấn động, rất nhiều người và chuyện đều sẽ bị ảnh hưởng.
Anh tình nguyện dùng tính mạng của mình đổi lấy ký ức của cô.
Hoắc lão nhàn nhạt quét mắt nhìn cháu trai, "Vân Sơn à, ta biết suy nghĩ của con, nhưng loại chuyện này không thể khống chế, lãnh đạo cũng nói không sao, người giữ được là tốt rồi, những thứ khác đều có thể làm lại từ đầu, giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.”
Cháu trai này cái gì cũng tốt, chỉ là quá có nề nếp, quá nói quy củ.
Hoắc Vân Sơn không khỏi cười khổ, chỉ có ở trong đó, mới có thể hiểu được thế cục gian nan.