Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 647




Tề Thiệu công khai treo giải thưởng một tỷ đô la Mỹ đòi đầu George, một khi tuyên bố, lập tức dẫn phát sóng to gió lớn.
Bên ngoài nổ tung, tình huống gì đây?
Bình thường giới tài chính có đấu đá dữ dội hơn nữa, cũng chỉ là đập tiền lẫn nhau thôi, sao lại tăng lên đến trình độ tính mạng?
Vừa nghe ngóng, George kia thế mà tập kích Tề Thiệu, hại bà xã của Tề Thiệu bị trọng thương, chưa biết sống chết...
Được rồi, trước trêu chọc người tiện.
George vốn nổi tiếng xấu tính, lần này lại càng thêm họa vô đơn chí.
Đầu tiên là giới học thuật đứng ra công khai khiển trách hành vi vô liêm sỉ của George, thầy hướng dẫn của Cố Vân Khê lại càng mắng George cẩu huyết phun đầu trên báo chí, MIT công khai ủng hộ sinh viên tốt nghiệp ưu tú của mình.
Mọi người lúc này mới giật mình, hóa ra vợ người sáng lập quỹ Tề thị cũng không phải người bình thường, học bá nổi tiếng, chỉ là xin độc quyền đã có vài hạng, thành quả học thuật nổi bật.
Tuy còn trẻ, nhưng đã là ngôi sao sáng chói nhất trong ngành thông tin điện tử.
Càng khó có được chính là, người ta còn đặc biệt khí thế, công khai một mã nguồn điện thoại di động vô cùng quan trọng, miễn phí cho mọi người dùng.
Một thiên tài ưu tú xuất sắc mà lại thiện lương như vậy nhất định sẽ lấp lánh sáng ngời, cống hiến càng nhiều cho nhân loại.
Nhưng bởi vì George điên cuồng, mà bị tập kích, hôn mê bất tỉnh, có thể không làm cho người ta phát điên sao?
Người ngoài đều không đành lòng, chớ đừng nói chi là người đàn ông yêu cô.
Nghe nói bọn họ còn là thanh mai trúc mã, trải qua thiên tân vạn khổ mới đến với nhau.
MD, George, con ch.ó này không làm người.
Ông ở giới đầu tư đánh không lại người ta, lại ra sức hạ sát thủ, quá không ra gì.
Có một thì có hai, cái lỗ hổng này tuyệt đối không thể mở.
Một lời không hợp sẽ lấy mạng đối phương.
Lần này, ngay cả đồng nghiệp trong giới tài chính cũng ngồi không yên, bọn họ cũng không muốn trở thành người bị hại thứ hai.
Trong chốc lát, vô số nhân vật nổi tiếng đứng ra khiển trách George.
Mà George thân ở trong vòng xoáy dư luận giống như biến mất, một chút tin tức cũng không có.
"Tề Thiệu, Tề Thiệu, cậu trước đừng cúp điện thoại, cậu nghe tôi nói xong, tôi không có để cho người đi g.i.ế.c cậu..."
“Ha ha.” Tề Thiệu cười lạnh một tiếng, ông ta còn dám gọi điện thoại? George cả người đều rất sụp đổ, liên tục kêu oan, "Tôi chỉ là kêu người cho cậu một bài học, muốn cậu biết khó mà lui, nhưng người phía dưới tự có chủ trương, tôi cũng là bị hại..."
Ông ta còn không biết xấu hổ mà phủi sạch?
“Truy cứu đến cùng chính là ông, ông hại vợ của tôi, tôi sẽ để ông đi tìm chết.” Tề Thiệu tức giận đùng đùng, không áp chế được, "Cái này rất công bằng.
"Công bằng cái rắm, Tề Thiệu, tôi không đánh nhau với cậu, tôi nhận thua, tôi đây xin rút khỏi trận chiến, cậu mau rút treo thưởng lại.” George cầu xin tha thứ.
Một tỷ đô la Mỹ, đủ để sát thủ cho toàn thế giới trắng đêm cuồng hoan, chung quanh điên cuồng ám sát ông, chỉ cầu một đêm là phất nhanh.
Mấy chỗ ở thường trú của ông ta đều bị người không rõ thân phận xông vào, làm hại ông chỉ có thể trốn ở tầng hầm ngầm tạm tránh sóng gió.
Ai có thể nghĩ tới, ông ta nở mày nở mặt cả đời lại chật vật như vậy?
Tề Thiệu quá độc ác!
“Nằm mơ, vợ tôi một ngày chưa tỉnh lại, ai cũng đừng nghĩ sống tốt.”
Giờ khắc này, George thật sự hối hận, tại sao ông ta phải đi trêu chọc một người điên?
"Tôi cho cậu một tỷ đô la HK!"
Vì mạng sống, ông cũng liều mạng, quy củ giang hồ, ai treo giải thưởng người đó rút đơn, Tề Thiệu một ngày không rút đơn, ông chỉ có thể sống trong sợ hãi bị ám sát.
Ông có rất nhiều tiền, còn có cuộc sống tốt đẹp, trái ôm phải ấp, bừa bãi tiêu sái, làm sao nguyện ý đi tìm chết?
Cho nên ông muốn treo giải thưởng tìm người bảo hộ mình, nhưng, ông làm sao khẳng định người tới không phải là g.i.ế.c mình?
“Tôi không cần, tôi chỉ cần vợ tôi khỏe mạnh.” Tề Thiệu cố chấp đến cực điểm, trực tiếp cúp điện thoại.
Khi George gọi lại, phát hiện đã bị kéo vào sổ đen, tức giận đến mức nói tục.
A a a, điên rồi.
Vì một người phụ nữ, có đáng không?
Tề Thiệu không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh vợ, một tấc cũng không rời.
Hoắc Vân Sơn đưa qua một cái sandwich, "Tề Thiệu, cậu ăn chút gì đi.”
Hắn như vậy không ăn không ngủ khẳng định là gánh không nổi.
Tề Thiệu một chút khẩu vị cũng không có, cái gì cũng ăn không vô, si ngốc vuốt ve vẻ mặt trầm tĩnh của Cố Vân Khê, "Tiểu Khê cũng chưa có ăn gì.”
Hoắc Vân Sơn vỗ nhẹ bả vai hắn, thở dài, "Tiểu Khê cũng không hy vọng cậu như vậy.”