Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 633




Sau đó, George đã trở lại một lần nữa. Trước đây ông ta đã tích trữ một lượng lớn đô la Hồng Kông trên thị trường ngoại hối, cổ phiếu Hang Seng Index trên thị trường chứng khoán và cổ phiếu trong thị trường tương lai chỉ các hợp đồng trống tương lai, lần này với ba mũi tên lần lượt b.ắ.n ra đã giáng một cú đ.ấ.m mạnh cho thị trường HK.
Thị trường chứng khoán bán tháo mang tính khủng hoảng, cuộc chiến tiếp theo chính thức mở ra, một trận gió tanh mưa m.á.u cũng đã bắt đầu ra trận.
Mà trong phòng trung tâm tính toán nào đó ở Kinh Thành, trước một loạt máy tính ngồi đầy người, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, không khí cực kỳ nghiêm túc.
“Tên lửa, châm lửa.”
“Phóng.”
Cố Vân Khê hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình lớn, ánh mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn các loại số liệu trên màn hình liên tục nhảy nhót. Cô nói ra một tràng các mệnh lệnh: "Theo dõi radar USB bình thường."
“Tín hiệu đo từ xa bình thường.”
Theo một loạt các chỉ tiêu đều bình thường, tất cả mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thẳng đến khi cô tuyên bố lần phóng vệ tinh này thành công, toàn trường như nổ tung bởi các tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, khắp nơi đều vang lên tiếng hò reo mừng rỡ.
Cố Vân Khê tựa lưng vào ghế như trút được gánh nặng, lúc này cô mới phát hiện toàn thân của mình từ lúc nảy đến giờ đều ở trong trạng thái căng thẳng.
Bây giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon, ngủ một giấc thật dài.
Các đồng nghiệp nhao nhao chạy tới ôm cô, cô cũng cười ôm lại bọn họ.
Hai ngày sau, Cố Vân Khê liền nhận được một nhiệm vụ mới. "Cái gì? Ngài muốn tôi dẫn đoàn người đến HK để tham gia đại hội học thuật về thông tin điện tử sao?"
Lãnh đạo đích thân đề cử cô: "Đúng vậy. Cô cũng đã từng đoạt giải thưởng “nhà sáng tạo trẻ’, nên cuộc thi lần này đối với cô mà nói tương đối dễ dàng. Lại nói, hiện tại chỉ có cô dẫn đội là thích hợp nhất. Ai, lại nói cái ngành thông tin điện tử này liên tục thay đổi từng ngày, chúng ta phải đi ra ngoài trao đổi nhiều hơn, nếu không sẽ theo không kịp bước chân của thời đại.”
Cố Vân Khê muốn nói gì đó, nhưng cô nghĩ lại, lời này của ông ấy cũng không sai, hiện tại chỉ có trao đổi giao lưu nhiều mới có thể biết được ngành khoa học kỹ thuật của các nước đã phát triển đến mức độ nào, từ đó mới sẽ không bị thời đại đào thải.
“Vấn đề là, hai năm nay tôi không có được tác phẩm riêng của mình, làm sao tham gia đây?”
Cũng không phải nói không có, mà là không thể lấy những sản phẩm kia ra để dự thi được. Mà loại đại hội ngành nghề này coi trọng nhất chính là sản phẩm do chính mình nghiên cứu ra, nếu ngay cả thứ đơn giản nhất mà cô cũng không có, thì bọn họ ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có, chứ nói chi là dự thi. Con người cô cũng không muốn đi làm nền, làm đá lót đường cho người khác.
Ai, cái dục vọng thắng thua c.h.ế.t tiệt này.
“Thôi được rồi.”
Cô suy nghĩ một chút, liệt kê ra một danh sách, một nửa là học sinh khoa máy tính của đại học Hoa Thanh, một nửa là các học viên từ ban huấn luyện đặc biệt của cô.
Tuy rằng tiểu ban huấn luyện đặc biệt đã giải tán, nhưng bọn họ hiện tại đã là một lực lượng nòng cốt trong ngành khoa học kỹ thuật mới nổi trong quân đội.
Trợ lý lấy được danh sách liền đi gọi điện thoại cho bọn họ, dù sao theo danh sách của cô thì tổng cộng cũng chỉ có sáu người thôi.
Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, không ngừng rơi vào trầm tư.
Không được, dù sao cô cũng lập chí không chỉ muốn làm người đứng đầu ngành khoa học lần này, mà còn là nhân vật đẳng cấp thế giới. Vì thế, cô phải suy nghĩ thật kỹ chuyện này đã.
Cô vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một đạo linh quang. Đúng vậy, cô nghĩ ra rồi!
Cô hào hứng gọi một cuộc điện thoại cho một người. "Thầy, đại hội ngành nghề năm nay thầy sẽ tham dự chứ?"
Tuy rằng cô đã về nước, nhưng cô vẫn thường xuyên gọi điện gọi điện trao đổi với thầy mình, giữ vững tầng quan hệ này.
Giáo sư Miller nghe vậy có chút sửng sốt, hiển nhiên là cuộc thi này ông chưa từng để ý đến. "Tôi có thể không đi được, hiện tại còn có rất nhiều hạng mục quan trọng đang chờ tôi, tôi không thoát thân được. Sao vậy, em cũng muốn tham gia sao?”
Cố Vân Khê vi mừng nói: “Đúng vậy, hiện tại em bỗng có một sáng kiến mới, em nghĩ cái sáng kiến này có thể sẽ thay đổi cả thế giới.”
Học sinh khi muốn làm gì vẫn nên trao đổi trước với giáo viên của mình. Giáo sư Miller nghe cô nói vậy nhất thời cảm thấy hứng thú: "Thay đổi thế giới? Em chắc chắn chứ?”
Đối với một người như ông ấy, thì trên đời này cũng chỉ có tài năng mới có thể đả động được đến ông ấy thôi.
“Em nói khoác khi nào chứ? "Cố Vân Khê là người cực kỳ khiêm tốn, chưa bao giờ nói bừa bao giờ.
Giáo sư Miller nghe cô chắc chắn như vậy vô cùng động tâm, nói: "Là phát minh gì?”