Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 628




“Đừng làm rộn, ăn cơm đàng hoàng, nếu gầy đi em sẽ tức giận đó.”
Cúp điện thoại, Cố Vân Khê nhìn thức ăn trên bàn, bỗng nhiên có chút mất mát. Một mình ăn cơm quả thật có chút tịch mịch nha, cũng rất buồn nữa.!!!
Thật sự cô cũng thấy hơi nhớ hắn.
Cô cố ý vẽ một vòng trên lịch, ngày mai cô sẽ cố gắng tan tầm sớm một chút để cùng chồng mình ăn cơm tối.
Chạng vạng ngày hôm sau, cô thu dọn đồ đạc về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông, đó chính là Hoắc Vân Sơn.
“Anh họ, sao anh lại rảnh rỗi đến đây?”
Vẻ mặt Hoắc Vân Sơn có chút kỳ lạ, nói: "Em có còn nhớ Cố Như không?”
Cố Vân Khê nghe vậy có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, nói: "Đương nhiên rồi, Cố Như là con gái của chú hai. Em cũng không biết cô ta nhìn em không vừa mắt ở chỗ nào, trước kia luôn tìm cách kiếm chuyện với em, sau đó bị cuốn vào một vụ án, nghe đâu đã bị người ta ném tới sơn thôn nhỏ rồi. Anh họ, làm sao vậy?"
Cô nói thì tưởng chừng đâu là đơn giản, nhưng trong câu nói của cô đã đem tiền căn hậu quả của toàn bộ câu chuyện nói ra rõ ràng, bao gồm các tư oán hận thù giữa các cô.
“Bây giờ cô ta ở trong tay bọn anh.” Hoắc Vân Sơn nhìn cô thật sâu, bọn họ đều tra được chuyện này có liên quan đến Cố Vân Khê. "Cô ta nói muốn gặp em.”
Kỳ thật, Cố Vân Khê đã biết cô ta đã trốn ra khỏi cái sơn thôn nhỏ kia từ lâu, nhưng cô chẳng biết cô ta đi đâu, mà cô cũng lười phải điều tra những chuyện này. Vì dù sao, Cố Như đã sớm không thể uy h.i.ế.p được cô.
"Chậc chậc, cô ta sao càng ngày lại càng giống như Tiểu Cường đánh hoài không c.h.ế.t vậy. Lần này cô ta lại gây sự gì nữa sao?"
Hoắc Vân Sơn im lặng, bỗng nhiên ném ra một quả b.o.m hạng nặng cho cô: "Cô ta nói, cô ta nói mình là người ‘tái sinh’.”
Cố Vân Khê:...
Cô nhịn không được thốt ra: "Ý là nói cô ta được sống lại lần nữa sao? Đầu óc cô ta có vấn đề không vậy?”
Tái sinh sao? Cô ta đang muốn làm trò gì vậy chứ?
Hoắc Vân Sơn hơi hé miệng, nói: "Cô ta còn nói em cũng vậy.”
“Phốc ha ha.” Cố Vân Khê cười rất vui vẻ, nói: “Cô ta sai rồi. Nói em ‘tái sinh’ còn không bằng nói em là người ngoài hành tinh biết lái phi thuyền vũ trụ xuyên đến hành tinh này đi. Dù sao thì em thấy cái cách nói này sẽ ngầu hơn.”
Khóe miệng Hoắc Vân Sơn không khỏi một trận co rút, cô rốt cuộc là không có tâm hay là không có phổi đây? “Em có muốn gặp cô ta không?” Cố Vân Khê nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi nói: "Thôi, cứ gặp một lần đi. Em hiện tại cũng muốn nghe cô ta bịa chuyện như thế nào, nói không chừng còn có thể giúp cho em có được thêm linh cảm mới.”
……
Thành phố này bất cứ chỗ nào đều cũng sẽ có một căn cứ bí mật, nhưng khi Cố Vân Khê ngồi ở trong xe chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn xung quanh một cái, cô cũng không có nhìn nhiều.
Đến nơi, Hoắc Vân Sơn dẫn đường đi trước, Cố Vân Khê đi sau một mực vẫn giữ im lặng.
Bỗng nhiên, cô có chút sửng sốt, nói: "Ồ, đó không phải Tề Tĩnh sao?
Hoắc Vân Sơn nhìn về phía bóng người phía trước, nói: "Đúng, Cố Như chỉ đích danh muốn gặp anh ta. Trước khi gặp thì cô ta sẽ không nói cái gì cả.”
Bọn họ đối với cái người ‘tái sinh’ thật sự là cảm thấy rất hứng thú, nếu đúng thật là như vậy thì bọn họ có thể thăm dò cô ta thử xem mấy chục năm sau đất nước bọn họ sẽ như thế nào.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chuyện ‘tái sinh’ phải là thật, nhưng nếu cứ thử xem, nghe một chút thì cũng không chịu thiệt gì.
Cố Vân Khê khẽ suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có thể nghe lén không?”
Thấy bộ dáng gian xảo của cô, Hoắc Vân Sơn không biết phải nói tâm tình hiện tại của mình là tốt hay xấu đây?
"Em thật nhiều chuyện.”
Cố Vân Khê hợp tình hợp lý nói: "Không phải anh sớm biết lòng hiếu kỳ của em rất lớn rồi sao?”
Cô còn nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học cho anh. "Đây là tố chất thiết yếu của nhân viên khoa học kỹ thuật như các em.”
“Được rồi, anh nói không lại em. "Hoắc Vân Sơn dứt khoát đưa cô tới một gian phòng khác, ở đây có thể nghe được bất cứ động tĩnh gì từ phía bên cạnh.
Tề Tĩnh cái gì cũng không biết, trực tiếp bị người của quân đội mang tới đây. Hiện tại y cũng rất mơ hồ, cũng vô cùng khẩn trương, không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì nữa.
Cho đến khi nhìn thấy Cố Như, phản ứng đầu tiên của y chính là, thật xui xẻo, lại bị người phụ nữ này lừa gạt, đời trước rốt cuộc y đã nợ cô ta cái gì vậy hả?
Cố Như mặc một bộ quần áo rách nát, vô cùng gầy gò, ngơ ngác ngồi đó, ánh mắt như dại ra.
Nghe được động tĩnh, cô ta chậm rì rì nhìn sang, nhìn thấy Tề Tĩnh liền nhào tới: “Ông xã.”
Lời nói này của cô ta tựa như một đạo sấm sét đánh trúng tất cả mọi người.