Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 62




Không đợi cô nói xong, Tề Thiệu đã cau mày, đáp, "Điều này sao có thể sao?”

“Sao lại không thể, loại động cơ này kết cấu chặt chẽ hơn, thích hợp cho xe con." Cố Vân Khê giới thiệu về hệ thống xe đại chúng, VR6 chính là động cơ dành riêng cho đại chúng, nhưng cô không đề cập đến, phải mất vài năm nữa mới có thể nghiên cứu phát triển thành công.

Cố Hải Triều ở bên cạnh giống như đang nghe thiên thư, nghe đến buồn ngủ, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì.

Động cơ gì, động cơ V, động cơ W, cái quái gì thế? Em gái ngày nào cũng đến thư viện đọc loại sách này sao? Thi tốt nghiệp trung học là thi những thứ này? Hay là vòng thi sơ khảo của lớp thiếu niên thiên tài? Đáng sợ thật.

Cho nên nói, giữa thiên tài và người thường luôn có một vách tường!

Cố Vân Khê cũng rất vui vẻ, hiếm khi gặp được một người có thể trò chuyện, lời cô nói hắn đều có thể nghe hiểu, có thể tiếp lời, cũng không sợ bị nghi ngờ.

Ngươi có thể hiểu, vì sao ta không thể hiểu?! Phải không? Chứng tỏ chúng ta đều là thiên tài!

Nói thế nào nhỉ, thiên tài đều cô độc.

Các anh chị rất tốt, rất yêu thương cô, nhưng cấp độ giao tiếp tinh thần thì không có biện pháp.

Tề Thiệu mới đầu còn lộ ra vẻ mê hoặc, cô gái này hình như biết quá nhiều thứ?

Hắn biết cô bé trước mắt không tầm thường, nhưng lượng tri thức phong phú của cô vẫn khiến hắn kinh sợ.

"Nhóc vẫn là học sinh tiểu học phải không?" Trong mắt hắn, đây chính là một tiểu nha đầu thấp bé gầy yếu tóc khô.

Cố Vân Khê:...

Cô chỉ là suy dinh dưỡng, nhìn nhỏ gầy mà thôi, cám ơn.

Cô bĩu môi, "Tôi đã mười bốn tuổi, là học sinh trung học mạnh nhất quả đất này!

Tề Thiệu: …

Nửa giờ sau, ba người dừng lại trước cửa một nhà máy tư nhân.

Tề Thiệu đi lên phía trước nói vài câu với bảo vệ, chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên chạy như bay ra nghênh đón.

“Thiệu thiếu gia, sao cậu lại tới đây? Mau mời vào.”

Ông ta vô cùng nhiệt tình, khi nhìn thấy hai anh em bên cạnh Tề Thiệu thì chỉ hơi sững vài giây, nhưng cũng không lên tiếng hỏi nửa câu. Tề Thiệu cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng, "Chú Tưởng, cháu muốn đến kho nguyên liệu xem một chút.”

Yêu cầu này có chút kỳ lạ, nhưng, người đàn ông trung niên lập tức đáp ứng, "Được được được, chú dẫn cậu qua, đúng rồi, Trình tiên sinh cũng ở đây, cậu có muốn chào hỏi ông ấy không?"

“Không cần.” Thái độ Tề Thiệu rất lãnh đạm.

Bảo vệ nhìn xưởng trưởng nhà mình cung kính kính dẫn người vào, trong lòng tò mò không thôi, đây là thần thánh phương nào, có thể làm cho xưởng trưởng khẩn trương như vậy?

Giám đốc Tưởng mở cửa kho nguyên vật liệu, chỉ thấy từng dãy kệ hàng được sắp xếp chỉnh tề, trên kệ là các loại linh kiện điện tử và thiết bị.

“Cậu cần gì cứ lấy.”

Cố Vân Khê nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua, xem ra thiếu niên này quả thật có chút gì đó, tối thiểu gia thế không tầm thường.

Bất quá, cô cũng không có vạch trần, dù sao chuyện này cũng không có quan hệ tới cô.

Cô vui vẻ nhìn đông nhìn tây, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, hưng phấn giống như con chuột rơi vào vại gạo.

Tất cả đều là đồ tốt, có một số còn là hàng cao cấp không có trên thị trường, a a a, cô rất thích.

Ánh mắt Tề Thiệu nhìn theo bóng dáng tinh tế kia, thấy cô mỗi lần dừng lại đều là nơi có mặt hàng cao cấp thì không khỏi nhíu mày.

“Nhóc tự mình chọn đi, thiếu cái gì thì nói để tôi kêu người kếm cho, tuy nhiên, mặc kệ nhóc làm cái gì thì cũng phải chuẩn bị cho tôi một phần, được không?”

Giám đốc Tưởng khiếp sợ nhìn qua, cái gì? Thiệu thiếu gia trời sinh tính tình cao ngạo đạm mạc thế mà đi thương lượng với một cô bé, thái độ ôn hòa không tưởng nổi, đây là tình huống gì vậy?

Chẳng lẽ lai lịch của cô bé này không nhỏ? Không thể, cách ăn mặc cũng không giống.

Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, Cố Vân Khê tỏ vẻ điều kiện này rất hợp lý, một lời đáp ứng. “Thành giao.”

“Có xe ba bánh không? Xe cũ cũng được.”

Tề Thiệu nhìn về phía Giám đốc Tưởng, "Lấy hai chiếc xe ba bánh tới đây.”

Giám đốc Tưởng gật đầu lia lịa, "Được.”

Chỉ chốc lát sau, ông ta liền lấy tới hai chiếc xe ba bánh mới bảy phần, sau đó trông mong nhìn.

Cố Vân Khê ở nhà kho chọn đồ mình muốn, chậm rãi mặc vào một bộ quần áo làm việc, vén ống tay áo lên.