Tề Thiệu không chút do dự kéo Cố Vân Khê đi đến nhà hàng, đối với hắn không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện vợ hắn ăn cơm được.
Những người khác cũng nhao nhao đuổi theo.
Ông Trần khẽ lắc đầu, ông đúng là có chút cảm khái, có một số việc hiện tại đã thay đổi, có một số lại không hề thay đổi.
Nhiều năm trôi qua, Cố Vân Khê vẫn là người có sức ảnh hưởng lớn nhất, vẫn là linh hồn của Cố gia. Vẫn luôn có thể khiến mọi người đi theo cô.
Tề Tĩnh rơi ở phía sau cùng, tầm mắt rơi thẳng vào thân ảnh mảnh khảnh kia, thoáng cái đã sáu năm trôi qua, cô rốt cục đã trở lại, đáng tiếc…
Y nhịn không được khẽ thở dài một hơi, cho dù biết rõ người này cũng không thuộc về mình, nhưng sao y vẫn cảm thấy vô cùng mất mác. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Mọi người ngồi xuống, bên tay trái Cố Vân Khê là Tề Thiệu, bên tay phải là Cố Vân Thải.
“Có ba con vịt tươi, mấy hôm trước tôi đã muốn ăn rồi, nhưng mà nó quá phiền, muốn ăn được nó phải dùng lửa nhỏ hấp liền ba ngày.”
Đây là món ăn yêu thích của Thái hậu Từ Hi.
Tề Thiệu gắp một đũa bỏ vào bát cô, nói: "Ăn ngon không?”
Cố Vân Khê vô cùng vui vẻ nói: "Ở nước ngoài em nhớ nhất chính là đồ ăn chị làm, có chị thật tốt, em thật hạnh phúc.”
Miệng cô quá ngọt, dỗ Cố Vân Thải mặt mày hớn hở, có một cô em gái như vậy cô đương nhiên là phải cưng chiều. “Sau này ngày nào chị cũng sẽ làm cho em ăn.”
“Thật tốt quá.”
Khương Nghị ngồi đối diện nghe vậy ngẩn ngơ: “Em không định về Hải Thành sao? Nhà máy thực phẩm kia của em phải làm sao bây giờ? Em đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào đó.”
Cố Vân Thải không nhìn gã, thản nhiên nói:"Nhà máy thực phẩm hiện tại cũng đã đi đi vào hoạt động thuận lợi, để cho anh cả trông coi giúp là được, tôi dự định sẽ ở lại đây mở một nhà hàng để kinh doanh.”
Khương Nghị cau mày, nói: "Em muốn mở nhà hàng có thể trở về Hải Thành, Hải Thành mới là đại quê hương của chúng ta. Ở đó lại có tôi cùng anh trai em che chở, em cái gì cũng không cần quan tâm.” “Ở đây có Tiểu Khê.” Cố Vân Thải gắp một chiếc đũa trong hà bao, đây cũng là một món ăn cung đình.
Khương Nghị thấy nói cô không được, gã đành quay đầu nhìn Cố Vân Khê, bắt đầu khuyên nhủ: "Tiểu Khê, cô khuyên chị cô đi, cô ấy sẽ nghe lời cô.”
Cố Vân Khê còn đang ước gì có chị mình ở lại đây với mình, cô vui còn không hết đây. “Tôi cảm thấy suy nghĩ của chị rất hay. Tôi còn đang định mở cửa hàng ở sát vách tứ hợp viện của Cố Cung cho chị ấy. Vị trí nơi đó đặc biệt tốt, tôi cùng chồng tôi ở bên kia, hai chị em chúng tôi cũng sẽ thuận tiện chăm sóc nhau hơn.”
Ai mà không biết Cố Cung là trung tâm của Tứ Phương Thành chứ?
“Nhưng mà... "Khương Nghị không khỏi nóng nảy, nói: " Tôi phải làm sao bây giờ?”
Cố Vân Khê mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm gã, oa oa, đúng thật là có gian tình nha!!!
Khương Nghị đem một chồng sổ sách thật dày đẩy tới trước mặt Cố Vân Khê, "Đây là sổ sách của chúng ta trong mấy năm qua. Năm đầu tiên khai trương đã kiếm lại được vốn, hiện giờ lợi ích hàng năm ổn định ở khoảng hai triệu.”
Chỉ một khoản thu nhập này là đã có thể khiến cô ăn không lo ăn không lo mặc trong cả năm rồi.
“Những nơi có diện tích lớn tôi đều cho thuê, dù sao đây cũng là trung tâm mua sắm lớn nhất trong phạm vi hơn mười dặm, lưu lượng người đến đây rất lớn. "Khương Nghị mặt mày hớn hở, thần thái vô cùng phấn chấn, nói: " Nhà chúng tôi làm ăn đặc biệt tốt, mỗi ngày ở đó đều vô cùng náo nhiệt. Nếu có cơ hôi, cô hãy thử về Hải Thành xem một chút đi.”
Cố Vân Khê không có lật xem sổ sách, mà là nhìn thoáng qua Tề Thiệu, Tề Thiệu yên lặng nhận lấy sổ sách trong tay cô.
Kỳ thật, hàng năm đều có nhân viên tài vụ chuyên nghiệp định kỳ kiểm tra sổ sách, tất nhiên là sẽ không xảy ra chuyện gì. Lại nói, ở phương diện đạo đức, cái người tên Khương Nghị này tất nhiên là không có vấn đề.
Gã nói xong chuyện ở cửa hàng lớn, lập tức dương dương tự đắc khoe khoang, nói: "Đây là tiền kiếm được từ cổ phiếu, lúc trước phí tổn hơn một ngàn vạn, hiện giờ trên sổ sách lợi nhuận sáu ngàn vạn, quả nhiên là kỷ lục nha.”
Gã có chút tự đắc, chỉ bằng tiền kiếm được mấy năm nay, ai mà không khen gã lợi hại chứ, khắp nói đều gọi là chủ tịch Khương.
Tuy rằng đại bộ phận là sản nghiệp của Cố Vân Khê, nhưng gã cũng đã kiếm được đầy túi tiền của mình rồi, không phải sao?
“Vất vả rồi.” Cố Vân Khê tùy ý nhìn lướt qua, không quá để ý.
Tâm tư của cô đã sớm không còn đặt ở trên việc kiếm tiền.
Khương Nghị bỗng nhiên cợt nhả lại gần cô, nói: "Tiểu Khê, nếu cô thật sự cảm kích tôi, vậy cô giúp tôi một việc đi.”