Cố Vân Khê mặc áo lông màu trắng, buộc tóc cao, bộ dáng tràn đầy năng lượng, không chỉ vừa xinh đẹp mà lại còn mang khí tức bức người.
Khuôn mặt trắng noãn kia so với những người đang ngồi ở đây còn muốn nhỏ tuổi hơn, nhưng hiện tại cô đã là tiến sĩ.
Các học sinh bên dưới vừa khiếp sợ kinh ngạc, lại như không dám tin vào mắt mình.
Bọn họ là ngàn chọn vạn tuyển mới tiến vào đợt đặc huấn này, cho dù trước đó cũng không biết phải học cái gì.
Cố Vân Khê đứng trên bục giảng, mặt mày đẹp như tranh vẽ, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Lớp tinh anh về kỹ thuật tin tức điện tử này chỉ có kỳ hạn là một năm, bắt đầu từ ngày hôm nay. Đối với khóa học này, tôi đối với các bạn chỉ có một yêu cầu, đó là đuổi kịp theo tiết tấu của tôi, nếu ai theo không kịp, sẽ tự động bị đào thải."
“Đào thải?” Phía dưới nhịn không được kêu lên sợ hãi, còn có chuyện như vậy nữa sao?
Cố Vân Khê thản nhiên gật đầu, nói: "Đúng vậy. Tôi chỉ dạy ra nhân tài tin tức điện tử đứng đầu thế giới mà thôi.” Nói xong cô nhìn bọn họ một lượt, rồi nói tiếp: “Không biết các bạn đã xem qua tư liệu về chiến tranh thông tin điện tử trong tương lai' chưa? Chỉ cần xem qua, các bạn biết được mục đích của việc các bạn được chọn đến đây làm gì."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nói: "Luận cương về chiến tranh thông tin điện tử trong tương lai?”
“Đây là cái gì vậy? Phải hỏi thăm một chút, điều này hình như vô cùng quan trọng.”
Có người đã xem qua, nhưng vẫn có chút không hiểu lắm.
Cố Vân Khê nhìn xuống dưới, bỗng nhiên thấy một gương mặt quen thuộc, không khỏi giật mình. Triệu Kim Thụy? Hắn cũng được trúng tuyển vào lớp này sao?
Nếu như trên đời này không có cô, sẽ không có lớp tinh anh này, Triệu Kim Thụy cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Số phận của hắn đã bị cô gián tiếp làm thay đổi rồi sao? Cũng khó mà nói được, dù sao mọi chuyện gốc rễ đều bắt nguồn từ người em trai hắn.
Trong lòng Triệu Kim Thụy hiện tại vô cùng bất ổn, ngơ ngác nhìn cô gái hiện đang đứng trên khán đài kia, tâm loạn như ma.
Trên đời này làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Lúc trước hắn đã làm chuyện đắc tội với người ta rồi, làm sao bây giờ?
Cố Vân Khê bình tĩnh dời tầm mắt đi, sau đó nhìn vào người tiếp theo, nói:"Có nghĩa là trong tương lai các bạn sẽ trở thành nhân vật dẫn đầu trong giới khoa học kỹ thuật trong quân đội." Hiện trường xôn xao, bọn họ như lập tức nhận thấy được một nguồn nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng.
Ai mà không có ước mơ đứng trên đỉnh cao chứ?
Ai mà không muốn trở thành nhân vật hàng đầu trong ngành chứ?
Nhất là những tinh anh trong quân đội như bọn họ, d ục vọng thắng bại so với người thường càng mạnh hơn nhiều.
Cố Vân Khê cầm lấy danh sách tùy ý xem qua một lần, bọn họ đều là từ các căn cứ quân đội cử đến đây. "Các bạn tổng cộng có 35 người, hy vọng một năm sau tất cả mọi người có thể thuận lợi tốt nghiệp từ trong tay tôi, bắt đầu đi học đi.”
Một học sinh giơ tay lên, nói: "Báo cáo giảng viên, chúng tôi vẫn chưa có sách giáo khoa."
“Không có sách, tôi dạy sao các bạn sẽ học như vậy.” Cố Vân Khê đặt máy tính xách tay mình mang theo bên người lên bục giảng, giọng nói mang theo khí thế mạnh mẽ, vừa lạnh nhạt.
"Tôi chuyên về các mảng như công trình điện tử, máy tính, vô tuyến điện, cơ khí, vật liệu mấy cái này chuyên ngành, cho nên là tôi sẽ dạy các bạn theo lối tổng hợp, nên sẽ không có cái đồ chơi gọi là sách giáo khoa đâu."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Cố Vân Khê cũng không có hứng thú giải thích nhiều, dù sao để làm một người thầy tốt, cô chỉ cần dạy cho bọn họ có đủ bản lĩnh là được. "Hôm nay, tôi dạy mọi người xây dựng một mạng LAN."
"LAN là một tổ máy được kết nối bởi nhiều máy tính trong một khu vực nhất định, chia sẻ và liên lạc với nhau." Đây là lần đầu tiên cô dạy ở cấp độ cao như vậy, cô cũng không biết người khác dạy bọn họ như thế nào, vì thế cô chỉ có thể dạy họ theo tốc độ của riêng mình
“Học viện chúng ta có mạng cục bộ, để tôi lên mạng xem một chút. Ở đây có mật mã riêng sao? Quên đi, để tôi thử xem có thể vào được mạng này hay không?”
Người khác không nhìn thấy cô đang đùa cái gì, chỉ thấy mười ngón tay cô tung bay trên bàn phím, tiếng gõ bàn phím lúc này trông vừa thanh thúy lại vừa lưu loát.
“Tiểu Tịch.”
Cố Vân Khê ngẩng đầu lên nhìn, lập tức giơ tay chào hỏi: "Viện trưởng, Chính ủy, Triệu lão gia, Bạch lão gia, sao các ngài lại tới đây?"
Cô tiện tay gõ vài đoạn mã, sau đó đứng lên nghênh đón.
Chúng học sinh nhìn thấy các lãnh đạo học viện đến, mỗi người đều ra sức giữ vững tinh thần, thẳng lưng, khẩn trương nuốt nước miếng.