“Có bệnh.” Cố Vân Khê cũng lười để ý tới những người trẻ tuổi hormone không có chỗ để này, ai cũng có thể kiếm chuyện được.
Người đi theo bên cạnh hắn thấy vậy liền giận tím mặt, nói: " Cô có biết Triệu thiếu là ai không? Người trong nhà của cậu ấy đều là quan lớn…”
Cố Vân Khê làm sao để ý loại người này được chứ, cô cười nói: "À, hiểu rồi, là phá gia chi tử.”
Người kia cố gắng khuyên nhủ cô: " Được Triệu thiếu gia coi trọng chính là vinh hạnh của cô, đừng có không biết tốt xấu như vậy…”
Lời còn chưa dứt, một cái tát nặng nề đánh vào mặt anh ta. "Bốp.”
Là vệ sĩ ẩn trong bóng tối đánh, mặt anh ta bị đánh sưng lên, thẹn quá hóa giận, thét lên nói: "Các anh em, cùng lên đi.”
Vài người trẻ tuổi nóng đầu đều xông lên, tất cả bọn họ chỉ cần một người vệ sĩ là đủ để đối phó, những người còn lại thì bảo vệ Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê đứng ở một bên xoa xoa mi tâm, thật sự không hiểu, đây là xảy ra chuyện gì vậy.
“Cẩn thận một chút, đừng đánh đến tàn phế.”
“Vâng.”
Một tiếng quát lớn vang lên, nói: "Dừng tay.”
Một thanh niên anh khí bừng bừng xuất hiện ở cửa, sắc mặt khó coi.
Vệ sĩ của cô cũng không để ý tới hắn, đem tất cả thanh niên nhào tới đánh ngã xuống đất, mới thu tay lui về phía sau Cố Vân Khê.
Người trẻ tuổi thấy vậy tựa hồ rất tức giận, nhưng vẫn cố nhịn xuống, đỡ người được gọi là Triệu thiếu gia trên mặt đất đứng dậy.
Triệu thiếu gia thấy người thân của mình đến thì nhất thời ủy khuất, nói: "Anh hai, em sắp bị người ta đánh c.h.ế.t rồi, ô ô.”
Người thanh niên đau lòng nhìn mặt em trai mình, hơi nhíu mày, nói: "Vị tiểu thư này, có lời gì từ từ nói, chúng ta đều là người văn minh..."
Cố Vân Khê hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh ta mạo phạm tôi, hơn nữa tôi còn có chứng cứ.”
Người trẻ tuổi sắc mặt thay đổi, tức giận không thôi, nhưng hắn cũng không có làm khó dễ cô, chỉ hỏi: " Cô tên là gì?”
Cố Vân Khê thản nhiên nói: "Người trong nhà không dạy các người quy củ sao? Khi hỏi tên người khác, trước tiên phải tự nói tên tuổi của mình.”
“Triệu Kim Thụy. "Người trẻ tuổi báo tên. Cố Vân Khê ngẩn ngơ, cái tên này có chút quen tai, để cô ngẫm lại.
“Chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Người thanh niên nghe cái kiểu cách bắt chuyện quen thuộc này, trong lòng thầm khinh bỉ, trào phúng nói: "Khẳng định chưa thấy qua.”
Cố Vân Khê cố gắng nhớ lại, a, nhớ ra rồi, đây là một kẻ xui xẻo trong nguyên tác.
Anh ta là bộ đội, dưới anh ta còn có một em trai tên là Triệu Kim Minh, anh trai tên là Triệu Kim Huy, đều làm người có chức vụ.
Nhưng cái tên Triệu Kim Minh này là kẻ tiểu nhân, chuyên hãm hại anh em của mình, mà hại rất thảm.
Hắn hồ đồ cuốn vào đầu cơ trục lợi văn vật đặc biệt lớn, lại gặp phải 96 năm nghiêm trị, nên nhận phải án tử. Nhưng mà nếu chuyện như vậy thì hắn ta c.h.ế.t là được rồi, còn kéo thêm hai anh trai của mình xui xẻo theo. Một người thì tiền đồ bị hủy hết, một người thì……..
Cũng bởi vì như thế, sau này mới giúp cho nữ chính nhặt được món hời.
Hiện tại, nữ chính đã mất dần đi hào quang của mình, nên vận mệnh của những người này có chút khó mà nói được.
Triệu Kim Thụy vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Cô...... cô làm sao biết được? Em trai, là em nói cho cô ấy sao?”
“Không phải em, không phải.”
Tề Thiệu vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Tiểu Khê, làm sao vậy?”
Cố Vân Khê chỉ chỉ mấy tên sưng mũi kia, nói: "Bị mấy tên không có mắt đụng vào. Nhưng mà cũng điều đã bị thu thập xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Thật không có việc gì sao? "Tề Thiệu lạnh lùng nhìn những tên kia một cái, ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt của bọn họ.
Cố Vân Khê còn có thể có chuyện gì được chứ, bên cạnh cô còn có hai vệ sĩ, âm thầm bảo vệ cô không ai biết được.
“Không có, anh có thấy em bị chịu thiệt lúc nào chưa?”
Cô hoàn toàn không để trận phong ba này ở trong lòng, nên chỉ cho qua, rồi cười nói: "Anh chị ngày mai sẽ đến, chúng ta đi mua chút đồ ăn đi, mua nhiều một chút. A, em nghe nói Mạc lão gia cũng có một nhà tiệm bánh mì không tệ ở gần đây, món tủ của nó là Moscow hạch đào bánh ngọt, bơ bánh pudding nhỏ, bơ tam giác… Tất cả em đều muốn nếm thử, không biết những món này cùng điểm tâm ngọt nước ngoài có cái gì khác nhau không, hy vọng nó sẽ không quá ngọt."
Tề Thiệu xác định cô không sao, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ôm cô đi ra ngoài. "Không sao, nếu quá ngọt, anh sẽ bảo người ở nhà mình đi học, sau đó về sẽ điều chế theo khẩu vị của em.”
“Chờ một chút. "Triệu Kim Thụy đuổi theo, nói: "Tiểu thư, sao cô biết tên ba anh em chúng tôi?”
Trực giác nói cho hắn biết, vấn đề này rất quan trọng.
“Không biết. "Cố Vân Khê nhàn nhạt liếc nhìn con sói mắt trắng kia một cái, nể tình Triệu Kim Thụy vì nước đổ hết giọt m.á.u cuối cùng, cô nhắc nhở hắn một câu: "Bất quá, anh hãy nghe tôi khuyên một câu, gần đây anh hãy bảo em trai anh nên an phận ở nhà, đừng đi ra ngoài làm ầm ĩ lung tung.”