Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 571




Hoắc Vân Sơn liếc mắt: “Đứa nhỏ không có lương tâm, ăn uống sinh hoạt thường ngày của em đều do một tay ông đây sắp xếp đó.”
Tất nhiên, quan trọng nhất là công tác đảm bảo an toàn cho cô.
Cố Vân Khê không biết, cấp bậc an ninh của cô lại tăng lên một cấp, từ lúc cô lên máy bay về nước rồi đáp xuống đất đã dùng biện pháp an ninh nghiêm ngặt nhất.
Cố Vân Khê lập tức thay đổi thái độ, cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh họ, em còn đặc biệt mang quà về cho anh và ông ngoại đó.”
Hoắc Vân Sơn có chút ngoài ý muốn: “Em vội vàng rời đi như vậy, còn nhớ mang quà cho anh và ông không?”
Anh đã biết cô gần đây làm một loạt sự tình, vừa thấy bội phục nhưng cũng không khỏi lo sợ thay cho cô.
Lá gan của cô thật lớn, cái gì cũng dám làm, đ.â.m thủng bầu trời nước Mỹ, còn có thể toàn thân trở về, lợi hại.
Nhưng, anh hơi sợ cô có nguy cơ giẫm hụt chân.
“Quà là nhất định phải có, ai bảo anh là anh họ của em.”
Hoắc Vân Sơn không biện pháp từ chối cái miệng ngọt này: “Em thật biết dỗ người khác.”
Cố Vân Khê cười hì hì nhìn anh họ, sáu năm nay anh họ cũng đã cưới vợ sinh con, nhưng nhìn biến hóa không lớn: “Ngày nào đó phải cho em gặp chị dâu họ với cháu trai cháu gái của em đó.”
Hoắc Vân Sơn mặt mày giãn ra: “Rất nhanh lãnh đạo sẽ gọi em đến gặp mặt, em phải chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Thế còn George?”
“Anh đã bảo người của Cục Ngoại Vụ phụ trách chiêu đãi ông ta, đưa ông ta đi tham quan khắp nơi ở Thủ đô.” Hoắc Vân Sơn đã sớm đuổi người đi, nhiệm vụ chủ yếu của anh là chuyên tâm bảo vệ an nguy của Cố Vân Khê.
Ngày thứ ba, Cố Vân Khê liền nhận được gọi đến gặp mặt lãnh đạo, cô nhanh chóng thay một bộ quần áo, cầm tư liệu mới viết xong ra cửa.
Lần này đi đến Quốc Tân Quán, Cố Vân Khê còn có tâm tình thưởng thức phong cảnh xinh đẹp trên đường đi.
“Nơi này thật đẹp, trách không được nguyên thủ các quốc gia đều khi đến công du ở đất nước chúng ta đều nghỉ chân ở đây.”
Hoắc Vân Sơn yên lặng nhìn cô một cái, rốt cuộc là cô vô tâm vô phế, hay là gan lớn?
Anh đều khẩn trương thay cô, cô thì ngược lại, một chút cũng không thấy biểu hiện bồn chồn, lo lắng hay tim đập chân rung.
Đây không phải lần đầu tiên Cố Vân Khê được gọi đến, cô đã quen rồi. Hoắc Vân Sơn bị ngăn ở cửa, Cố Vân Khê cho anh họ một ánh mắt yên tâm, sau đó tùy tiện đi theo nhân viên công tác tiến vào phòng khách.
Vẫn là thân ảnh quen thuộc kia, nhưng, hai bên thái dương tóc trắng đã nhiều hơn một chút, khuôn mặt già nua, tất cả đều là dấu vết lao tâm lao lực vì đất nước.
Cố Vân Khê tự nhiên hào phóng đi vào: “Xin chào, tôi lại tới nữa rồi.”
Lãnh đạo giật mình một chút, Cố Vân Khê một thân trang phục nghiêm túc chỉn chu, nhìn giống người lớn, nhưng một đôi mắt đen nhánh vẫn trong suốt sáng ngời như cũ.
“Tiểu Khê a, chúng ta sáu năm không gặp, chỉ chớp mắt đã thành thiếu nữ rồi, chỉ là vẫn còn quá gầy, phải ăn cơm cho mau lớn.”
Lãnh đạo gọi nhân viên công tác mang trà bánh điểm tâm lên: “Nghe nói cô thích ăn điểm tâm mới ra lò, cứ nếm thử đi, nếu thích thì lát nữa mang mấy hộp về.”
“Được.” Cố Vân Khê tiện tay cầm lấy một miếng điểm tâm lên ăn, sau đó giới thiệu sơ lược tình hình học tập của mình trong sáu năm qua ở Mỹ.
Tuy rằng lãnh đạo biết không ít, nhưng vẫn chú tâm lắng nghe.
Sáu năm qua cô học ba chuyên ngành, thuận lợi lấy được hai học vị tiến sĩ.
“Nói cách khác, máy tính, kỹ thuật điện tử, vật lý vô tuyến điện ba chuyên ngành trên cô đều học?”
Cố Vân Khê vui vẻ gật đầu: “Đúng, tôi còn lấy được giải thưởng người mới của ngành công nghiệp dữ liệu thông tin điện tử, phát biểu hai mươi mấy bài luận văn trong tạp chí khoa học đứng đầu, đáng tiếc…”
Cô dừng một chút, mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Lãnh đạo hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
“Mười phần năng lực chỉ có thể để lộ ra tám phần, không dám quá xuất sắc nổi bật.” Cố Vân Khê khe khẽ thở dài. “Tôi sợ nếu biểu hiện quá ưu tú thì không thể về nước.”
Lãnh đạo nghe vậy im lặng, có thể hiểu được tiếc nuối của cô, rõ ràng có thể trở thành người đứng đầu học thuật trên thế giới, nhưng vì để có thể về nước nên không thể không giấu lại một hai phần thực lực thật sự.
Nếu cô ở lại nước Mỹ, vinh hoa phú quý là không thiếu, thành tựu học thuật cũng sẽ không thấp.
Nhưng cô vẫn lựa chọn về nước, tấm lòng son này làm cho người ta cảm động không thôi.
Sự hy sinh của cô, bọn họ đều nhìn thấy.
Cố Vân Khê lau mặt, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Xem lại mọi chuyện thì thấy cũng không có gì thiệt thòi, tôi có thể đem tài học đền đáp Tổ quốc, chính là chuyện hạnh phúc nhất.”
“Cô rất tốt.” Lãnh đạo có chút cảm khái, đây mới là người mang chí lớn, xúc động rằng chính những người tài năng có tình yêu quê hương mãnh liệt này, đã đưa đất nước một nghèo hai trắng thoát khỏi đói nghèo và trở thành một cường quốc hiện đại chỉ trong vài thập kỷ.