Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 566




Cố Vân Khê có chút ngoài ý muốn, cứ như vậy êm đẹp trôi qua? Không truy cứu? Thuận lợi không thể tưởng tượng nổi.

Cô còn tưởng rằng phải bỏ chút m.á.u mới có thể giải quyết việc này.

“Điều đó là đương nhiên, đương nhiên.”

Cô cao hứng, miệng ngọt ngào như bôi mật: “Gia chủ của ông thật đại nhân đại lượng, là ông lớn khoan dung nhất mà tôi từng gặp, phiền ông thay tôi nói một tiếng xin lỗi với ngài ấy.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, quản gia sửng sốt một chút, có chút thất thần: “Cô rất giống cô ấy.”

Cố Vân Khê mẫn cảm hỏi: “Giống ai?”

Quản gia không trả lời, ngược lại hỏi, “Có thể nói một chút về thân thế của cô và người thân trong gia đình không?”

Cố Vân Khê càng cảm thấy kỳ quái: “Hả? Sao ông lại muốn biết chuyện này?”

Chẳng lẽ là muốn xuống tay với người nhà cô? Không thâm sâu đến mức đó chứ?

Quản gia nhìn ra sự đề phòng của cô, cảm xúc trong lòng hỗn loạn không thôi: “Là gia chủ của tôi, ngài ấy muốn biết.” .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Cố Vân Khê giật mình: “Cha mẹ tôi mất sớm, chỉ có bốn anh em chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, anh cả buôn bán, anh trai còn đang đi học, chị gái cũng đang gây dựng sự nghiệp riêng.”

Quản gia kinh ngạc vạn phần: “Mất sớm? Cha mẹ cô mất như thế nào?”

Thái độ của quản gia quan tâm quá mức, điều này làm cho Cố Vân Khê nheo mắt lại: “Cha tôi qua đời vì cứu hỏa, năm đó ông mới hai mươi bảy tuổi, qua đời ở độ tuổi đẹp nhất, vô cùng tiếc nuối, mẹ tôi sinh con xong tổn thương thân thể, dinh dưỡng không đủ bồi bổ thân thể, buồn đau sinh bệnh rồi qua đời.”

“Ảnh của cha mẹ cô có thể cho tôi xem không?” Lời này của quản gia đã vượt quá phạm vi quan tâm của người bình thường.

Lúc này Tề Thiệu cũng ý thức được có gì đó không thích hợp, hắn ngồi thẳng người, đề phòng nhìn chằm chằm đối phương.

Tâm tư Cố Vân Khê xoay chuyển, suy đoán dụng ý của quản gia và vị gia chủ sau màn kia: “Ảnh chụp? Tôi chưa từng thấy qua.”

“Không có ảnh kết hôn? Giấy tờ tùy thân cũng không có?” Dường như quản gia không tin những lời này, cho rằng cô đang lấy lý do từ chối qua loa. Cố Vân Khê hơi nhíu mày, ảnh chụp quả thật không có, trước kia quá nghèo, cơm gạo trắng còn không có để ăn, ai nỡ bỏ vài chục tệ đi chụp ảnh?

“Cái này muốn biết cụ thể phải hỏi anh cả của tôi, lúc cha mẹ qua đời tôi còn rất nhỏ, không có ấn tượng sâu sắc về họ.”

Cô hỏi thẳng: “Nhưng vì sao gia chủ và ông lại quan tâm chuyện nhà chúng tôi như vậy?”

Quản gia không trả lời, chỉ lấy ra một hộp gấm trong túi áo: “Có người nhờ tôi tặng cô một món quà.”

Cố Vân Khê hứng thú: “Tôi có thể mở ra xem không?”

“Có thể.”

Cố Vân Khê vừa định mở ra, đã bị Tề Thiệu đoạt lấy, hắn cẩn thận mở ra.

Không phải vật phẩm nguy hiểm, mà là một sợi xích vàng tim gà, hình dáng cũ kỹ như món đồ khoảng vài chục năm về trước.

Vẻ mặt Cố Vân Khê mờ mịt, tình huống gì đây? Ai lại gửi cho cô một sợi dây chuyền cũ?

Tề Thiệu kiểm tra hồi lâu, bỗng nhiên kinh hô một tiếng: “Ồ, có cơ quan bên trong.”

Không biết anh ấn cái gì, tim gà lạch cạch một tiếng mở ra.

“Có ảnh.”

Là ảnh chụp một nhà ba người, nam anh tuấn nữ ôn nhu, khí chất không tầm thường, một nhà ba người tạo nên bức tranh hài hòa đẹp mắt, đầu tựa vào nhau rất thân mật.

Mà tay của người phụ nữ trong ảnh đang cẩn thận ôm lấy một đứa trẻ còn quấn tã lót.

Cố Vân Khê nhìn kỹ mấy lần cũng chỉ cảm thấy quen mắt, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nhớ ra đây là ai.

Tề Thiệu nhìn vài lần, trong đầu hiện lên một chút hồi ức, a, cô nhớ ra rồi!

“Tiểu Khê, cô không nhớ rõ sao? Đây là…”