Một xu cũng không để lại!
Chỉ có thể nói, hai người này coi như không bỏ sót thứ gì.
Dọc đường trở về, Cố Vân Khê đều ngủ trong phòng, ngủ đến độ sét đánh bên tai cũng không tỉnh.
Chị Triệu canh giữ ở một bên, nhìn cô gái nhỏ ngủ đến mê man bất tỉnh, trong mắt hiện lên đau xót không thôi.
Cô rốt cuộc phải gánh vác bao nhiêu mệt mỏi và áp lực.
Một cô gái chỉ vừa hai mươi tuổi chịu áp lực lớn như vậy, phải lo liệu mọi việc khắp nơi từ trong nước đến ngoài nước chu toàn, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, mỗi một bước chân như cẩn thận nhón gót đi trên mũi đao.
Việc nặng nhọc có khi hao tâm phí sức cả đời người bị cô biến thành chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng sau lưng không muốn người khác biết bản thân đang đi trên băng mỏng.
Là vô số đêm không ngủ khổ tâm trù tính.
Chờ Cố Vân Khê tỉnh lại, nhìn thấy mình ở trong một nơi xa lạ, tim đập thình thịch.
Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc. “Tiểu Khê, cuối cùng em cũng tỉnh.”
Cố Vân Khê nhìn thấy chị Triệu mới kịp phản ứng, dụi dụi mắt. “Em đã ngủ bao lâu rồi?”
“16 tiếng, còn nửa tiếng nữa máy bay sẽ tới HK.” Chị Triệu đưa một ly nước ấm qua. “Uống nước thông cổ họng trước đi.”
Lúc này Cố Vân Khê mới phát hiện mình vừa đói vừa khát, nhận lấy ly nước uống từng ngụm lớn.
Cô uống xong xoay người đứng lên. “Vậy còn có thể ăn sáng trên máy bay…”
“Là ăn tối.”
Được rồi, Cố Vân Khê đã ngủ đến điên đảo.
George đang thưởng thức món ngon, nhìn thấy cô đi ra thì nhíu mày.
“Tôi vừa mới phát hiện người bên cạnh cô đều rất lợi hại, huấn luyện nghiêm chỉnh, mọi thứ đều tinh thông.”
Coi như là được đào tạo để đi theo phục vụ thiên kim tiểu thư nhà giàu cũng có chút chưa xứng với tài năng của họ.
Cố Vân Khê liếc mắt: “Cho tôi một phần gan ngỗng Pháp, một phần mì Ý, phiền mọi người chuẩn bị nhanh một chút, trước tiên làm cho tôi một cái hamburger lót dạ đã.”
Bụng của cô kêu ùng ục không ngừng, trước tiên phải ăn một cái hamburger lót dạ cho đỡ đói.
Tầm mắt George nhìn qua, cho dù đói bụng, cách cô ăn uống vẫn khéo léo tao nhã, đúng là dáng vẻ nên có của quý tộc chân chính.
“Cô có thể lập tức nhập cảnh không?”
Đây dù sao cũng là nhất thời nảy lòng tham.
Cố Vân Khê cắn một miếng hamburger lớn, nuốt xuống mới nói. “Hẳn là có thể.” “Thật không?” George nghi ngờ.
Cố Vân Khê có chút không muốn để ý đến ông ta, không thấy cô đang bận rộn sao, trời đánh còn tránh bữa ăn đó?
George tiếp tục lải nhải không ngừng, “Tôi muốn gặp ông ngoại của cô, này không thành vấn đề chứ?”
“Có thể.”
Khoảnh khắc máy bay vững vàng hạ cánh, trái tim lơ lửng của mọi người đã thực sự cảm thấy được trở về nhà.
Cuối cùng cũng trở về.
Cố Vân Khê ngồi bên cửa sổ nhịn không được nhìn ra bên ngoài, vô số chuyện cũ nhảy ra trước mắt.
Sáu năm trước, cô chính là xuất phát từ nơi này bay ra nước ngoài du học, sáu năm sau, cô học thành tài về nước, nơi đáp xuống cũng là ở sân bay này.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng kích động không thôi.
Bỗng nhiên, cô thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, kích động đứng lên, chạy nhanh về phía cửa khoang máy bay.
George tò mò nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc hô lên: “Đó là Tề Thiệu sao? Hai người đã sớm hẹn trước rồi?”
Vào lúc nhận được tin tức kia, cái gì Tề Thiệu cũng không để ý, bỏ lại hết tất cả chạy như bay về phía sân bay, thầm nghĩ chạy nhanh hơn một chút, sẽ được sớm nhìn thấy cô gái hắn yêu.
Rất nhớ, rất nhớ cô.
Mỗi phút mỗi giây rời xa cô đều là dày vò, sống một ngày cứ như một năm.
Hắn cũng không dám tưởng tượng, một mình cô phải cắn răng chịu áp lực cực lớn đó như thế nào.
Chỉ hy vọng, thời gian trôi qua nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Vô số máy bay lên lên xuống xuống giữ khoảng không và mặt đất, giống như tâm tình của hắn lúc này.
Trợ lý cầm điện thoại tới: “Boss, điện thoại của ngài Đổng gọi đến, muốn mời ngài tham gia một bữa tiệc chúc mừng.”
Lúc này Tề Thiệu giành được toàn thắng, bốn quỹ dưới tay hắn kiếm được đầy bồn đầy bát, trong đó một phần vốn là đến từ các phú hào HK.
Đừng nhìn HK không lớn, nhưng người có tiền rất nhiều, vốn liếng có thể gánh vác cả khoảng trời.
Vòng luẩn quẩn của các đại gia Đông Nam Á rất nhỏ, các phú hào bù đắp lẫn nhau, cho nên lần này ngay cả các ông lớn đi đầu ngành tài chính của các nước Đông Nam Á cũng tham dự.
Nói cách khác, người tham dự đều kiếm được rất nhiều tiền, làm cho mọi người cao hứng muốn chết, nhao nhao tranh nhau kết giao với Tề Thiệu.
Tề Thiệu làm người cầm lái, thế mạnh như mặt trời ban trưa, trở thành thần tài đầu tư trong lòng vô số người, mọi người khóc hô xếp hàng cầu hắn mang họ bay đến đỉnh của núi tiền.
Nhưng Tề Thiệu chưa bao giờ tham gia các trường hợp xã giao này, sau khi xử lý hoàn thiện công việc, một lòng chờ Cố Vân Khê trở về, giống như hòn vọng thê.
Lúc trước, hắn làm cái gì cũng không có tâm tình.
“Nói tôi có việc, không tiện tham gia.”