Địa vị trung tâm tài chính lớn nhất thế giới của nước Mỹ sẽ khó giữ nổi.
Lãnh đạo cấp cao rất không kiên nhẫn, ông ta cũng không nói muốn hủy diệt nhân đạo, chỉ là muốn gọi bọn họ đến nói chuyện một chút, ép bọn họ thu tay lại.
“Nhanh đi đi.”
Kết quả cấp dưới được phái đi mời người mặt mày xám xịt trở về: “Bọn họ đều không còn ở nước Mỹ.”
“Đều không còn ở đây?”
“Vâng.”
Lãnh đạo trầm mặc hồi lâu, sắc mặt khó coi như trong nhà có tang.
“Bọn họ mưu tính chuyện này đã lâu, đáng giận.”
Ông trực tiếp ra lệnh: “Cấm các ngân hàng lớn và các tổ chức tài chính cho các nhà đầu tư vay tiền, và... thông báo về việc tăng lãi suất cho vay.”
“Vâng.” Thủ hạ nhìn bảng thông tin phiên giao dịch hiển thị từng đợt xanh mượt, sốt ruột muốn chết, cổ phiếu của hắn cũng bị lao dốc.
“Vậy, tiếp tục bảo vệ giá sao?”
Vấn đề là bọn họ đã đập vào mấy chục tỷ vào để bảo vệ giá nhưng thị trường chứng khoán vẫn bị b.ắ.n thủng như cái sàng.
Những con gấu trên toàn thế giới đang tập trung ở đây, bọn họ không chiến đấu với một hoặc hai người mà là chiến đấu với các nhà đầu tư trên toàn thế giới.
Lần này tình hình tồi tệ hơn so với sự kiện thị trường bảng Anh, bởi vì dòng tiền của các quốc gia Đông Nam Á cũng đổ vào.
Tiếp tục theo? Còn phải đập vào bao nhiêu tiền nữa mới tạm chắp vá được lỗ hổng kinh khủng này? Có thể đảo ngược cục diện không?
Nhưng nếu không theo, kết cục của bọn họ sợ là còn thê thảm hơn.
“Tiếp tục đập, chúng ta không thể thua, nếu thật sự không được… đi tìm mấy người có tiền để mượn.”
“Vâng.” Cấp dưới hoài nghi, liệu có thể mượn được tiền trong lúc rối ren này hay không, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
Lãnh đạo cấp cao bỗng nhiên nhớ tới một người: “Cố Vân Khê còn ở tòa nhà nhỏ sao? Có ai đến gặp cô ta không?”
Sao ông ta lại có cảm giác Cố Vân Khê là đang cố ý đứng ở ngoài sáng, hấp dẫn sự chú ý mọi người? Để người khác ở trong tối thực hiện tốt kế hoạch? Là ảo giác sao?
Cấp dưới mỗi ngày đều nhận được báo cáo, đối với việc này rất rõ ràng: “Ông chủ Uy Nhuyễn có ghé qua hai lần, ngoài ra không có người khác.” Lãnh đạo cấp cao có chút ngoài ý muốn: “Quan hệ cá nhân của bọn họ tốt như vậy?”
Cấp dưới thì có suy nghĩ khác: “Cũng có khả năng đến để hưng sư vấn tội.”
Trong đầu lãnh đạo đột nhiên hiện lên một ý tưởng, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên: “Thông báo cho ông chủ Uy Nhuyễn, bảo anh ta gửi email cho mấy chục triệu người dùng, nội dung là cuộc khủng hoảng tài chính này là do Cố Vân Khê gây ra, muốn cô ta chịu trách nhiệm về việc này.”
Bọn họ dẫn dắt dư luận, ông ta cũng sẽ làm vậy, ép người sau lưng cô ta thu tay lại.
Nhưng rất nhanh ông ta phải nếm trải cảm giác thất vọng, không dám tin hỏi: “Hắn cự tuyệt?”
Thần sắc cấp dưới vô cùng phức tạp:
“Ông chủ của Uy Nhuyễn nói, gửi email nhóm vượt quá khả năng của hắn ta, chỉ có người sáng lập trang web mới có quyền hạn như vậy.”
Lãnh đạo cấp cao không nhịn được muốn mắng chửi người, đầu hắn là đầu heo sao? Bỏ cả đống tiền mua một trang web, còn để lại lỗ hổng lớn như vậy.
Nói cách khác, bất cứ lúc nào Cố Vân Khê cũng có thể gửi email nhóm, đúng không?
Điều này có nghĩa là, Cố Vân Khê nắm trong tay một con át chủ bài, có thể kích nổ bất cứ lúc nào.
“Vâng.” Cấp dưới nói, hắn ta không am hiểu về kỹ thuật, nhưng chiêu này của Cố Vân Khê quá đẹp.
Cấp cao không thể đối chọi cứng rắn với cô, nén giận không được, bỗng nhiên trong lòng khẽ rục rịch, có chủ ý mới:
“Cậu đi khuyên nhủ Cố Vân Khê, nói là tôi có thể mau chóng giúp cô ta giải quyết vấn đề thẻ xanh thường trú, trao Huy chương vàng Quốc hội, bảo đảm trong vòng mười năm cô ta sẽ lấy được giải thưởng, điều kiện là cô ta phải giải quyết việc này, còn phải khôi phục thị trường trở về dáng vẻ ban đầu.”
Ba thứ này đối với người bình thường mà nói là hấp dẫn chí mạng, cái khác không nói, chỉ bàn về Huy chương vàng Quốc hội, đó là tấm huy chương cao nhất nước Mỹ trao cho dân thường, là vinh quang chí cao vô thượng.
Chủ ý này không tệ, cấp dưới lập tức gọi điện thoại cho Cố Vân Khê, nhưng đường dây điện thoại đều bị cô rút ra, điện thoại di động của cô cũng không nhận số lạ.
Cuối cùng, chỉ có thể trằn trọc thông qua người theo dõi bên ngoài truyền lời.
Cố Vân Khê nghe xong, trên mặt lộ ra biểu tình khó hiểu.
“Khôi phục thị trường trở về dáng vẻ ban đầu? Là bắt tôi bỏ ra mấy chục tỷ đô la đổi lấy mấy thứ không thể ăn không thể uống đó? Rốt cuộc là các người ngốc? Hay là tôi ngốc mới đi chấp nhận những điều kiện đó?”
Cô không muốn được công nhận làm công dân chính thức ở đây, cũng không muốn nhận giải thưởng, huy chương gì đó, đối với cô những thứ vô tri đó cũng không có ý nghĩa gì quá lớn lao.
Cô trực tiếp mắng lại: “Đừng quấy rầy tôi viết luận văn tốt nghiệp nữa, phiền muốn chết.”
Cấp cao biết câu trả lời của cô, tức giận đập bàn: “Cả thế giới vì cô ta mà phát điên lên, còn có tâm trạng ở đó viết luận văn? Đầu óc không bị hỏng chứ?”