"Vâng, tôi để lại một cửa sau." Đây mới là nguyên nhân thực sự Cố Vân Khê có thể gửi email nhóm, cho dù bán đi trang web hòm thư điện tử, nhưng cô vẫn có thể làm việc.
“Nhưng, đây là quyền lợi của tôi, lúc ký hợp đồng, cũng không có quy định không thể ở lại.”
Điều này ai có thể nghĩ tới? George có khổ nói không nên lời, nghẹn khuất muốn chết. Ông ta xác định Cố Vân Khê chính là cố ý.
“Cô đây là không nói đạo lý, trong tay cô còn nắm đòn sát thủ như vậy, tôi làm sao có thể yên tâm được chứ?”
Hôm nay là gửi email nhóm, ngày mai lỡ cô nổi hứng lên gửi virus thì sao?
Quan trọng nhất là, cô còn có thể khống chế được thông tin của tất cả những người dùng này, bất cứ lúc nào cho cũng có thể tự do sử dụng.
Cô làm chuyện, lại muốn anh chịu trách nhiệm, đây không phải là lừa người sao? Nghĩ tới đây, ông ta không thể ngủ ngon.
Cố Vân Khê tỏ vẻ vô trách nhiệm, nói:"Vậy ông cũng chỉ có thể đánh cược nhân phẩm của tôi mà thôi.”
George tức giận nở nụ cười, bình tĩnh nhìn cô nửa ngày.
Cô cung mỉm cười bình tĩnh nhìn ông ta, dường như tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Tâm tính ổn định, hành sự quỷ dị lại lão luyện, ông không thể làm lại cô gái nhỏ này. George không khỏi ôm mặt thở dài, ván cờ này quả nhiên ông ta thua rồi.
"Nói đi, cô muốn cái gì?"
Cố Vân Khê mỉm cười, nói: "Theo tôi về nước một chuyến đi.”
George:...Quả nhiên, cô lại ra cho ông ta một cái nan đề khó.
“Cô không biết sao, cô đã bị liệt vào sổ đen, cấp trên sẽ không cho cô về nước được đâu! Cô nhìn xem người bên ngoài đó đi, tất cả đều là được phái đến để giám sát cô.”
Cố Vân Khê căn bản không thèm để ý, điều này cũng nằm trong dự đoán của cô, sự tình náo loạn quá lớn, cấp trên cũng kiêng kị cô.
“Tạm thời mà thôi, trước đại thế, lực lượng cá nhân không đáng kể.”
George trong đầu hiện lên một ý niệm, không khỏi cả kinh, nói: "Cho nên, cô đây là đang tạo thế sao?”
Gần đây gió nổi mây phun, không thoát khỏi quan hệ với cô, nhưng cô thật sự có bản lĩnh này sao? Cố Vân Khê ăn một miếng bánh ngọt, mặt mày giãn ra, nói: "Suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.”
Loại chuyện ma quỷ này ai tin chứ? Dù sao, George chắc chắn sẽ không tin. "Tai mắt của cô quá nhiều, chỉ không cẩn thận một chút đã bị cô lừa rồi, hiện tại tôi mặc kệ.”
Cố Vân Khê cũng không tức giận, lười biếng thưởng thức chén trà trong tay: "Không sao, ông cứ từ từ suy nghĩ. Dù sao tôi cũng không phải không có ông sẽ làm không được.”
George trầm mặc nhìn cô, phát hiện ông ta căn bản không nhìn thấu được cô gái này.
“Cô chưa từng nghĩ tới việc ở lại M quốc sao? M quốc là quốc gia cường thịnh nhất, các phương diện đều là tốt nhất. Với năng lực của cô, nhất định sẽ trở thành đại phú hào nổi tiếng thế giới.”
Điều này đối với vô số người mà nói, là có sức hấp dẫn chí mạng.
Nhưng đối với Cố Vân Khê mà nói, thế giới bên ngoài cho dù có đặc sắc hơn nữa, thì làm sao so được với cố hương của mình chứ?
“Tôi là người Hoa, sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, có c.h.ế.t thì cũng sẽ c.h.ế.t đi ở đây.”
Người có trăm ngàn loại, có vài người có tình cảm gia đình nồng đậm, vứt bỏ vinh hoa phú quý vì nước tận trung. Nhưng cũng sẽ có một số là những người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế, một số là những kẻ phản bội đã bán đứng đất nước của họ.
George vẫn cố gắng khuyên cô, nói: "Quốc tịch không quan trọng, quan trọng là lợi ích, là tiền bạc, là vốn liếng.”
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, nói: " Ông là nhà tư bản, nên theo đuổi lợi ích. Nhưng, tôi không giống ông.”
Đúng vậy, bọn họ là những người có tam quan bất đồng, nên sẽ không thể hiểu được đối phương nghĩ gì, cho dù nói nhiều lời thêm nữa cũng vô ích.
George khẽ thở dài một hơi.
Ông ta mới vừa đi, một gã đàn ông trung niên tự xưng là người của cục ZQ đến hẹn gặp. Cố Vân Khê hơi trầm ngâm, mời người đó tiến vào.
Hắn tự xưng là Joe, tươi cười khả ái nói: "Cố tiểu thư, xin chào, tôi thay mặt cục trưởng gửi tới cô lời xin lỗi chân thành nhất, nhưng xin cô nhất định tin tưởng, những gì Ian làm không liên quan đến cục ZQ chúng tôi, đây chỉ là hành vi cá nhân của anh ta.”
Cố Vân Khê vẻ mặt hoài nghi, nói: "Vậy, mấy đặc vụ bị điều tra kia thì sao?”
Joe bất động thanh sắc quan sát cô, tiến hành đánh giá cô, hắn ta dè dặt nói: "Bọn họ thấy tiền sáng mắt, bị tiền làm cho choáng váng đầu óc, tôi cam đoan, nhất định sẽ nghiêm trị mấy người này.”
Loại lời này nghe một chút coi như xong, chờ phong ba qua đi tùy tiện tìm cái cớ là có thể phục nguyên chức, loại thao tác này Cố Vân Khê thấy cũng đã quá nhiều rồi. Cô cũng không bận tâm, nói: "Ngài dùng cái gì để cam đoan?"
Joe không ngờ cô lại đề phòng như vậy, vội nói: "... tôi sử dụng danh tiếng của văn phòng ZQ của chúng tôi."
Cố Vân Khê nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cục ZQ còn có danh dự sao?”