Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 538




Cố Hải Ba đặc biệt im lặng, tiểu nha đầu này trước kia là một tiểu câm điếc, cho dù đánh nửa ngày cũng không thải ra một cái rắm, nhưng hiện tại nhìn thử xem, cô nhanh mồm nhanh miệng, tại sao lại khác nhiều trong ký ức của cậu như vậy chứ?

“Tôi là anh trai của em ấy, tôi phải khen em ấy mới đúng.”

Hoắc Minh Duyệt hất cằm, nói: "Thật sự là anh không được khen sao? A, tôi biết rồi, anh không phải là người mà chị Tiểu Khê thích nhất.:”

“Tôi là anh ruột của em ấy.” Cố Hải Ba trừng mắt nhìn cô. Cô không phải bình thường rất tốt sao, bọn họ còn giúp đỡ lẫn nhau, lúc này cô sao cứ một hai phải so với cậu vậy?

Hoắc Minh Duyệt cười to, nói: "Tôi cũng là em họ chị ấy.”

Khóe miệng Cố Hải Ba co rút, em họ này là giả, không có quan hệ huyết thống gì hết nha.

"Sao cô lại cứ thích tranh cãi với tôi chuyện này?"

Hoắc Minh Duyệt không cần nghĩ ngợi nói: “Tôi chỉ muốn chị Tiểu Khê chú ý tôi nhiều hơn, nhìn tôi nhiều hơn.”

Cố Hải Ba: … Cậu quả nhiên không nên tranh luận với đứa trẻ tự kỉ này!

Cố Vân Khê uống canh gà hầm thơm ngào ngạt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía hai nam nữ trẻ tuổi đang đấu võ mồm với nhau kia.

Vấn đề là, một người thì trước đây được nhận xét là tự kỷ hướng nội, còn một người là nội tâm đen tối, không ưa người khác bắt chuyện nha.

Cô thì thầm, hỏi: "Bọn họ vẫn như vậy sao?”

Từ khi đưa Cố Hải Ba tới làm trao đổi sinh, an trí ở ký túc xá, thì cái gì cô cũng mặc kệ bọn họ.

Dù sao, chuyện cô phải làm quá nhiều, Cố Hải Ba cũng không phải trẻ con, cô không cần mỗi lúc mỗi nơi đều nhìn chằm chằm cậu.

Tề Thiệu ngồi bên cạnh cô có chút mờ mịt, nói: "Hình như vậy.”

Hắn cũng không quan tâm người khác, chỉ quan tâm Cố Vân Khê. “Em vẫn muốn uống thêm một chén nữa sao? Canh này đã hầm cả buổi sáng rồi.”

Cố Vân Khê đưa chén canh qua, nói: "Vậy em không muốn ăn đùi gà nữa, em muốn ăn cánh gà.” Không phải nói chứ, có một đôi dở hơi trong phòng bỗng trở nên náo nhiệt hơn nhiều, tất cả thanh âm đều là giọng nói của họ.”

Tề Thiệu múc một chén canh, đưa tới trước mặt cô, hỏi: "Lần này em có thể nghỉ ngơi mấy ngày?”

“Một tuần đi. "Cố Vân Khê định nghỉ ngơi một chút, viết một bài luận văn báo cáo kết quả công tác, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Về phần trung tâm hàng không vũ trụ bên kia... Ánh mắt cô lóe lên, cô không thể đem tất cả hi vọng đều ký thác ở trên người người khác, cô phải tự mình nghĩ biện pháp ra.

"Đúng rồi, anh có quen với người trong hệ thống vũ trụ sao?"

Quy củ là thứ chết, người mới là thứ sống. Chỉ cần là người thì có nhược điểm, cô mới không tin không cậy ra được một lỗ hổng để chui vào.

Tề Thiệu nhìn cô thật sâu, thần sắc không rõ. Cố Vân Khê mím môi, nhìn hắn: "Sao vậy?”

Tề Thiệu khẽ thở dài một hơi, nói: "Em không mệt sao?”

Cô chính là một người cuồng học tập, quanh năm đều muốn ngâm mình ở cái căn cứ bí mật kia, rất hiếm khi đi ra ngoài. Nếu không phải là hắn suốt ngày đi tìm cô, chỉ sợ cô nhất định đã đem hắn quên sạch.

Người bạn trai như hắn cũng thật sự quá vất vả đi.

Nhà người khác đều là bạn gái ‘dính người’, nhưng mà ở nhà mình, thì hắn mới là người ‘dính người’ nha.

“Không mệt, thừa dịp còn trẻ học nhiều một chút, chờ về nước sẽ không có cơ hội học tập như vậy. "Cố Vân Khê giành giật từng giây từng phút để học tập, mục đích chỉ là vì muốn đất nước bọn họ phát triển tốt hơn. " Hơn nữa, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng phong phú, lại mang theo tính khiêu chiến, cũng rất thú vị nha.”

Cô biết, bọn người chị Triệu bỏ qua hết thảy công việc cùng cô ‘phiêu dương quá hải’ ở trời Tây này, chiếu cố cô, bảo hộ cô, là đã đặt hết hi vọng lên người cô. Trên người cô gánh vác hy vọng của rất nhiều người.

Cô vẫn nhớ rõ câu nói kia của ngài lãnh đạo, ông vẫn hy vọng cô có thể trở thành lãnh đạo ngành thông tin điện tử, đưa nó trở thành điểm sáng, không bị thụt lùi trước nghành công nghiệp điện tử thế giới.

Cô cũng nhớ rõ, đại hội ngành công nghiệp thông tin điện tử toàn cầu, thế nhưng lại không có đại biểu nước bọn họ tham dự.

Tất cả những thứ này cô đều nhớ rõ, cô làm sao dám buông lỏng mà nghỉ ngơi đây? Cô làm sao dám ham chơi đây?

Tề Thiệu đối với cô một chút biện pháp cũng không có, vì vậy hắn buồn bã nói: "Có mấy khách hàng bên hệ thống hàng không vũ trụ, hôm nào anh sẽ hẹn họ đi ăn một bữa.”

Cố Vân Khê giật mình, "Anh... không phải là sắp xếp trước chứ?”