Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 529




Vốn cô đã định ra giá 1,2 tỷ đô la Mỹ, gã vừa mở miệng đã muốn chặt đứt ba phần tư, bây giờ bảo cô làm sao mở miệng được đây? Đúng là bụng dạ tâm tối mà!!

George vẻ mặt đương nhiên, nói: "Đúng vậy, bây giờ cô cứ lấy cái giá này bán cho tôi, chờ mười năm sau mới quyết định xem được cổ phần thuộc về ai.”

Cố Vân Khê chỉ biết những nhà tư bản này tâm đủ đen tối, thủ đoạn dơ bẩn, bây giờ nhìn xem, cái chiêu thức này của gã cùng với ‘tay không bắt sói trắng’ thì có gì khác nhau?

"Mười năm quá dài, sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, tôi cũng không biết còn có hứng thú tiếp tục vận hành cái này trang web này nữa hay không. Tôi nghĩ, hiện tại bán 600 triệu đô la Mỹ cũng đã xem như là thua lỗ rồi. Vì cái gì lại muốn tôi cùng ngài đánh cược nữa chứ?"

Phản ứng của cô thật nhanh, đầu óc cũng rất tốt, George đánh giá trong lòng, gã càng muốn có được nhân tài này hơn. “Cô đây là cảm thấy mình thua chắc rồi sao?”

Đây là phép khích tướng, nhưng Cố Vân Khê không phải là cô gái nhỏ dễ dàng bị xúc động. “Không phải, chỉ là tôi lười chơi trò chơi không công bằng này thôi.”

George bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt mang tính thăm dò, nói: "Vậy cô cảm thấy thế nào mới tính là công bằng?”

Cố Vân Khê nhìn Tề Thiệu một cái, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, Tề Thiệu hướng cô ra dấu sáu cái.

Cố Vân Khê hơi trầm ngâm, nói: "Sáu trăm triệu đô la, cộng thêm năm phần trăm cổ phần Uy Nhuyễn mười năm sau.”

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, cô thắng.

George nhìn Cố Vân Khê, lại nhìn Tề Thiệu, đây là một trò chơi một chọi hai nha, "Không thể nào, như thế thì quá nhiều."

Cố Vân Khê vô cùng thoải mái, nói: " Dù sao chúng tôi cũng không thiếu tiền, không cần phải liều mạng vì một cuộc cá cược mơ hồ như vậy.”

Tề Thiệu giơ ly cà phê lên cười nhạt. nói: "Đúng vậy, không đáng.”

George rũ mi mắt, hồi lâu không nói lời nào, Cố Vân Khê cũng không thèm để ý đến gã, mag cầm máy chơi game chơi cùng Tề Thiệu.

Hai người tự mình chơi đùa, không hề có ý quấy rầy ông ta đang bận suy nghĩ nhân sinh.

Không biết qua bao lâu, George đứng dậy cáo từ, hai người cũng không có cưỡng cầu, khách khí đưa tiễn người đi.

Nửa tháng sau, Cố Vân Khê đột nhiên nhận được một cú điện thoại, là George gọi tới, nói: "Năm trăm triệu đô la Mỹ, hai phần trăm, đây là giới hạn cuối cùng của tôi. Bên cạnh đó còn phải có thêm một điều kiện, nếu cô thua cược, phải làm việc cho tôi ba mươi năm." Cố Vân Khê:... Cố chấp như vậy sao?

“Không ràng buộc?”

Dám đáp ứng, cô liền đánh nổ đầu của gã!

Cũng may, George tránh được đợt trù ẻo này của cô, cười nói: "Đương nhiên không phải, đãi ngộ P12 cấp cao nhất.”

Cố Vân Khê trầm mặc hồi lâu, nói: "Thành giao, công việc cụ thể tôi sẽ để đoàn luật sư xử lý.”

Cúp điện thoại cô lập tức nở cười to, hai phần trăm cổ phần mười mấy năm sau, một năm chia hoa hồng đã có mười mấy tỷ, ừm, là đô la Mỹ.

Hơn nữa, chỉ theo thời gian tăng trưởng, cổ tức càng tăng nhiều nha.

Chỉ cần công ty Uy Nhuyễn không đóng cửa, cô còn có thể cả đời được chia hoa hồng, như vậy thì cả đời sau, cuộc sống của cô đã không lo ăn không lo mặc rồi nha.

Cô vui vẻ nhào vào trong n.g.ự.c Tề Thiệu. "Ha ha ha, George quá mức tự phụ, luôn cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh, có thể tính hết lòng người, nhìn thấu đời người, coi thường nhân thế. Nhưng ông ta lại không biết một câu ngạn ngữ của nước chúng ta, đó là người tính không bằng trời tính.”

Tề Thiệu hơi nhíu mày, nói: "Tại sao em lại muốn đánh cược với ông ta? Chúng ta cũng đâu có thiếu tiền.”

Tất nhiên, đối với chuyện lần này, thái độ của hắn là không ủng hộ.

Cố Vân Khê ngừng cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: "Cổ phần đưa tới cửa vì sao không cần?”

“Em có thể xác định mình thắng được sao?” Tề Thiệu vẫn không yên tâm lắm.

Theo lý thuyết, với sự khôn khéo và khả năng dự đoán trước sự việc của George, gã không thể thất bại được.

Gã ta coi trọng số tài sản kia của mình như thế nào, người trong thiên hạ đều biết, ván bài này nhất định là có lợi cho gã, vì thế gã mới đưa nó ra đặt cược. Nhưng, Cố Vân Khê cũng không phải tùy ý, cô cũng có thể dự đoán đại khái được hướng đi của thời đại này, nên cô cũng sẽ không thua.

Cô đối với năng lực của mình tràn ngập lòng tin, nhưng cô thật sự không thể trở thành thương nhân.

Tề Thiệu không lạc quan như cô, lo lắng nói: "Lỡ thua thì sao, em phải làm việc cho ông ta tới ba mươi năm.”

Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, mang theo ý cười lạnh, nói: "Chờ sau khi em về hưu sẽ làm việc cho ông ta ba mươi năm, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông ta vẫn còn sống."