Lần này, thái độ của mọi người đối với cô lập tức thay đổi, mắt thường cũng có thể thấy bọn họ nhiệt tình hơn trước.
Cô muốn nhờ vả đối phương chỉ giảng một vài vấn đề, có câu của cho là của nợ, bọn họ đều nhận đồ của cô, thế nên đều thật sự nghiêm túc giảng dạy cho cô, không ngại phiền toái.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đó không phải bí mật quan trọng gì.
Cô nhân cơ hội học được không ít thứ, cũng thuận lợi dung nhập vào trong đoàn đội, bắt đầu tiếp nhận những công việc có chút khó khăn.
Cô ở đây để học!
Sau khi Mike nghe kể lại, còn cố ý gọi Cố Vân Khê cùng đi ăn cơm: “Nghe nói em phát đồng hồ vàng cho bọn họ?”
Cố Vân Khê có chút ghét bỏ nhìn salad rau dưa trên bàn, mỗi ngày đều ăn cái này, thật đáng ghét.
“Trước tiên tát một cái rồi cho một quả táo ngọt, người được lợi, tôi được lợi, mọi người đều có lợi.”
Có thể dùng tiền giải quyết cũng không phải chuyện gì lớn lao.
Tất cả mọi người đều có lễ vật, cô tự nhiên sẽ không bỏ rơi sư huynh, lấy ra một cái hộp: “Đàn anh, cái này tặng anh.”
Mike không khỏi bật cười, nói thật, cô bé này rất đặc biệt, cô không giống nhân viên nghiên cứu khoa học học thuật truyền thống, càng giống thương nhân thành công.
Nhưng chuyên môn của cô ấy rất giỏi.
“Tôi cũng không thích đồng hồ vàng, tầm thường, toàn mùi tiền.”
Mike ánh mắt sáng lên, vậy mà lại là Vacheron Constantin kiểu kinh điển. “Làm sao em biết anh thích cái này?”
“Thầy nói anh thích sưu tầm đồng hồ nổi tiếng.”
Mike yêu thích cầm đồng hồ đeo tay lên ngắm nghía, vô cùng thích, chỉ là... "Đắt quá.”
Cố Vân Khê cười tủm tỉm nói: “Thầy giúp em kiếm được một khoản tiền bồi thường khá lớn từ tay George, em đang định tặng quà cho mỗi sư huynh sư tỷ.”
Lần đầu tiên Mike nghe nói chuyện này, anh có chút kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều: “Em tặng gì cho thầy?” “Một sợi dây chuyền ngọc bích, thầy dự định tặng cho sư mẫu làm quà Giáng Sinh, sư mẫu nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Đây là đưa đến tâm khảm sư mẫu.” Mike lại một lần nữa cảm nhận được Cố Vân Khê rất biết làm người, cũng là tặng quà đáp lễ, tặng cho thầy giáo chỉ nhận được một phần nhân tình, nhưng tặng cho sư mẫu có thể lấy được lòng cả hai người.
EQ và IQ của cô đều rất cao, chỉ là....Có lúc quá tùy hứng, phải xem tâm tình của cô.
Anh nhìn món ăn còn nguyên trên dĩa: “Ghét bỏ salad như vậy sao?”
Cố Vân Khê bĩu môi, kiêu ngạo không chịu nổi: “Có thể để đầu bếp nhà em vào nấu cơm cho em không? Đầu bếp của em có thể làm mấy trăm món ngon, những món ăn chính tông của tám trường phái ẩm thực đặc sắc nhất Trung Hoa cũng có thể nấu, đến lúc đó anh cũng có thể tới ăn ké.”
“Yếu ớt.”
Tuy anh nói như vậy, nhưng rất nhanh vợ chồng anh chị Hướng đã được đưa vào, chuyên nấu cơm cho cô ăn.
Anh Hướng ngoại trừ phục sát đất, còn có thể nói cái gì? Cô luôn làm được những điều không tưởng.
Cố Vân Khê nhắc nhở họ: “Đừng chạy lung tung, nơi này phòng vệ nghiêm mật, nhìn nhiều nói ít, nói nhiều sẽ lộ sơ hở.”
"Yên tâm, tôi không hiểu tiếng Anh, không có cách nói chuyện với người nước ngoài, chỉ chuyên tâm trồng rau nấu cơm.” Anh Hướng nghiêm túc nói bậy, anh là xuất ngũ bộ đội đặc chủng, bộ đội đặc chủng không chỉ được huấn luyện có một thân thủ tốt, còn phải học rất nhiều kỹ năng, lái xe và tiếng Anh đều là hai hạng mục thiết yếu cần phải học.
Liên lạc trong quân đội không ngoài mấy loại này, trước kia là dựa vào điện thoại liên lạc, nhưng điện thoại dễ bị nghe lén, cũng không an toàn.
Cho nên đã tiến hành nghiên cứu phát triển máy bộ đàm không dây, ban đầu là có thể cõng đi.
Bản thân nó là sử dụng vệ tinh nhân tạo làm trạm chuyển tiếp để chuyển tiếp tín hiệu vô tuyến, từ đó đạt được mục đích trao đổi thông tin liên lạc.
Năm 1965, Tổ chức Truyền thông vệ tinh quốc tế đã phóng một vệ tinh, từ đó mở ra kỷ nguyên truyền thông vệ tinh của nhân loại.
Hiện nay nghiên cứu phát triển chính là xây dựng toàn bộ mạng lưới thông tin không dây và thiết bị liên lạc, bao trùm toàn bộ quân đội, liên lạc an toàn trong khoảng thời gian nhanh, rất hiệu quả.
Cố Vân Khê chính là nghiên cứu hệ thống thông tin vệ tinh này, kỹ thuật phóng vệ tinh và điều khiển vô cùng phức tạp, là do vô số kiến thức liên kết mà thành.
Cô giống như bọt biển điên cuồng hấp thu kiến thức, rất nhanh đã đuổi kịp bước chân của mọi người, làm cho mọi người có chút kinh ngạc.
Học trò của giáo sư Miller đúng là có chút tài năng, nhưng còn quá non nớt.
Hôm nay, Cố Vân Khê trở về nơi nghỉ ngơi, ăn cơm trưa thơm ngào ngạt với các món rau muống xào tỏi băm, sườn nướng khoai tây, gà xào cay, canh trứng cà chua.