“A, tại sao cậu lại gọi là chị Tiểu Khê? Nó nhỏ tuổi hơn cậu nhiều.” Cuối cùng cũng có người phát hiện ra trọng điểm rồi.
“Em ấy đã làm một chuyện khiên tôi bội phục sát đất, khiến tôi cam tâm tình nguyện nhận cô ấy làm chị." Lời này của Trần Chấn Hoa thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, bọn họ nhao nhao thúc giục, rốt cuộc là chuyện gì?
Bọn họ nhìn Cố Vân Khê lớn lên, trong ấn tượng là một đứa nhỏ chất phác hướng nội.
Trần Chấn Hoa lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nói: "Ba tôi mất hai ngày cũng chưa sửa xong cái TV màu, nhưng em ấy chỉ cần một tiếng đồng hồ là xong, vô cùng lợi hại.”
Đây là cái cớ đã thương lượng trước, chân tướng không thể nói, nhưng kiếm được tiền không tiêu thì không phải phong cách của Cố Vân Khê.
Cô muốn mỗi ngày ăn ngon uống ngon, như vậy, tiền này phải đưa ra một lời giải thích hợp lý.
“Ba tôi nói, tiểu Khê là thiên tài trăm năm khó có được một người, có tài hoa kinh thiên động địa.” . truyen bjyx
Cái này khoa trương rồi, khóe miệng mọi người co rút, chỉ coi hắn đọc sách ít dùng từ không chính xác.
Dù sao, mọi người chỉ nghe được ba phần, có lẽ là mèo mù đụng phải chuột chết, hoặc là di truyền từ cha mẹ khéo tay, phải biết vợ chồng con trai lớn nhà họ Cố là người có tiếng tài giỏi.
Về phần thông minh bao nhiêu, tạm thời không nhìn ra.
Cố Như ngơ ngác nhìn thiếu nữ mi thanh mục tú, hoàn toàn khác với vẻ nhát gan nhu nhược trong ấn tượng.
Nói như thế nào nhỉ, giống như là được rót vào sinh cơ, khí chất cả người đều không giống nhau, tự tin như ánh mặt trời lại tươi sáng.
Cố Vân Khê, bạch nguyệt quang khắc cốt ghi tâm của người đàn ông kia!
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, thật chua xót.
Vẻ mặt của cô đổi tới đổi lui, toàn tâm hãm ở trong suy nghĩ của mình, lại không biết, nhất cử nhất động của cô đều rơi vào trong mắt Cố Vân Khê. Cố Vân Khê bất động thanh sắc quan sát, còn một lòng hai mặt trang bức.
“Sửa được cái TV màu thì có gì tài hoa đâu, cũng chỉ có thể kiếm chút đồ ăn mà thôi, anh cả, đêm nay không ăn thịt kho tàu nữa, đổi cách ăn khác, làm nồi đất.”
Cô liếc về phía giỏ trúc che kín giữa cánh tay Cố Hải Triều, đưa tay nhẹ nhàng kéo một cái, kéo tấm vải che xuống, lộ ra thịt ba chỉ và gà trống, còn có hai mươi quả trứng gà.
Cả người Cố lão thái run lên, mặt tái mét.
Trong tiếng hít khí lạnh của mọi người, cô tươi cười ngọt ngào nói, "Đem thịt gà cùng thịt ba chỉ xào trên lửa lớn, cộng thêm gia vị hầm nửa giờ để rút nước, bảo đảm hương vị ngon, bên cạnh nồi dán một vòng bánh, nướng cháy giòn tan, thấm ướt nước thịt thơm ngon, cắn một miếng thịt tươi rơi cả lông mày, ngoạn một miếng ăn thịt, ngoạm thêm một miếng ăn bánh, thật sự rất tuyệt.”
Chỉ suy nghĩ thôi cũng đã thấy ngon, người bốn phía nghe xong liền thèm ch ảy nước miếng!
Cố Hải Triều nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng không nỡ ăn hết, nhưng mặt mũi của em gái phải giữ chặt, "Được, thịt và gà đều là em kiếm được, tất cả nghe lời em hết."
Trần Chấn Hoa cũng nhịn không được, "Sau này loại công việc như vậy sẽ thường xuyên có, tôi cam đoan mọi người sẽ thiếu ăn.”
Mọi người càng hâm mộ.
Cố Vân Khê rất thân thiết vỗ vỗ bả vai Cố Như, mặt tươi cười như hoa, "Tiểu Như, bên nhà em có kẹo đường cứng, chúng tôi có kẹo sữa thỏ trắng, nhà em có sủi cảo mì trắng, chúng tôi cũng có gà hầm, phần ai nấy ăn đi.”
Cố Như: … Cô hoài nghi đối phương đang trào phúng mình, hơn nữa còn có chứng cớ!
Ánh mắt cô bỗng lóe lên, "Chị Tiểu Khê, trước kia chị ngại ngùng hướng nội, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, hiện tại chị lại thay đổi, thay đổi đến độ em cũng không nhận ra, chị thật sự là chị họ của em sao?”
Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, đây là đang thăm dò? Có chút vụng về.
Cô ta không biết một câu này của mình đã để lộ ra rất nhiều thông tin?
“Mỗi người đều sẽ thay đổi, trong hoàn cảnh ác liệt chỉ có thể dùng trầm mặc tự bảo vệ mình. Trong hoàn cảnh tràn ngập tình yêu thì không cần sợ hãi nữa, có thể tận tình bày ra tính tình chân thật, vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được thì sẽ sống.”
Cô tự nhiên hào phóng nội hàm một phen, còn cố ý hỏi một câu, "Tiểu Như, em cảm thấy chị nói đúng không?"