"Ông ta để mắt đến giáo sư Miller là muốn cái gì?"
Ánh mắt Pass lóe lên, nói: "Tạm thời không rõ lắm, tôi hẹn George tiên sinh ăn cơm thử một chút là sẽ biết được ngay thôi.”
“Được.” Tề Thiệu khẽ gật đầu, "Không có việc gì thì ra ngoài đi.”
Pass thất vọng đi ra ngoài, bỗng nhiên, phía sau truyền đến một đạo thanh âm: "Đúng rồi.”
“Cái gì?” Pass tràn đầy kỳ vọng nhìn qua.
Tề Thiệu cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Đừng xịt nước hoa quá nhiều, khiến người ta lại gần có chút khó thở, bạn gái tôi khi đổi mùa, mũi rất dễ bị dị ứng.”
Pass:...Cô đây là bị ghét bỏ sao? Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Cố Vân Khê chứ?
Mà trên lầu, văn phòng quỹ tín thác của Mạc thị, Cố Vân Khê lật xem nhật ký công tác nửa năm nay, còn triệu tập mấy lãnh đạo cấp cao mở cuộc họp.
Trợ lý gõ cửa đi vào, nói: "Cô Cố, đây là fax HK gửi tới.”
Cố Vân Khê nhận lấy nhìn thoáng qua, không khỏi tức cười, là báo cáo chi tiêu tháng trước của người Mạc gia.
Theo lý thuyết, mỗi tháng đều phát sinh hoạt phí cho bọn họ, nhà bọn họ đang ở cũng là trên danh nghĩa của quỹ gia tộc này, nếu họ chi tiêu thêm thì cô có thể xem xét tình huống mà chi trả cho bọn họ.
Nhưng tiền thuốc men của Cố lão phu nhân một tháng lại tốn đến năm mươi vạn? Bà ta là bị bệnh gì đây?
Nhìn kỹ bệnh án và biên lai kèm theo, rõ ràng là đã có người cố ý giả rồi, bọn họ coi cô như kẻ ngốc sao?
Cô cũng không xa lạ gì với loại hành vi này, vì thế không ngừng gạch bỏ hàng này đi.
Tổ Huyết Yến đỉnh cấp? Ở hội từ thiện chụp được một bức danh họa ngàn vạn? Mua trang sức đắt tiền? tất cả đều gạch bỏ.
Muốn mở cửa hàng? Cũng gạch bỏ, cô đã cho bọn họ một lần cơ hội rồi, nếu không biết nắm bắt thì không có lần sau.
Về phần đầu tư lúc trước có thật sự thua thiệt hay không, cô không có hứng thú. Cô chỉ giữ lại vài lớp sở thích của trẻ em, cái gì nhiếp ảnh, cưỡi ngựa, ba lê, golf, thanh nhạc......
Dựa theo phân bổ này mà chi tiền thôi.
Chi tiêu hợp lý là OK, nhưng những thứ lộn xộn đó đều được cắt bỏ. Bọn họ cứ lần lượt thăm dò cô như vậy còn không biết chán sao?
Bọn nhỏ còn tốt, Mạc lão phu nhân này lại muốn cùng con dâu mình tác quai tác quái, tự tìm đường chết. Mà Mạc Tam bên kia cũng âm thầm đòi hỏi vô số các loại đầu tư.
Trợ lý chỉ cần nghe theo cô là được, những cái khác anh ta không quan tâm: "Được, tôi sẽ phản hồi lại.”
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, thôi, nếu đã nhận cục diện rối rắm này, vậy thì cô chỉ có thể làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi. “Tiểu Bát đã quen với cuộc sống trong nước chứ?"
Cô hận không thể sớm bồi dưỡng Tiểu Bát thành tài, để cho Tiểu Bát tiếp nhận khối lộn xộn này, để cho cô ấy đi mà xử lý những chuyện chó má đảo ngược kia.
Trợ lý mở miệng nói: "Khả năng thích nghi của cô ấy không tệ, thậm chí còn có thể nói tiếng phổ thông lưu loát, thành tích cũng nằm trong top 10.”
Cố Vân Khê hài lòng gật đầu, tuổi còn nhỏ tiếp nhận sự vật mới mẻ, nên xem ra học tập cũng rất nhanh.
“Bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi tình hình và động thái của cô ấy, phát hiện có gì không đúng thì báo cho tôi biết.”
Con gái Mạc gia ở trong nước học tập, cô đã an bài người chiếu cố thật tốt. Lúc rảnh rỗi Cố Vân Khê cũng sẽ nói chuyện với cô bé.
“Vâng.”
Trợ lý báo cáo một chuyện: "Tiểu Thất và Tiểu Cửu cũng muốn đi học, nhưng cha mẹ bọn họ không đồng ý.”
Cố Vân Khê không có ấn tượng gì đối với hai đứa nhỏ này, con cháu Mạc gia vô cùng nhiều, cô cũng không thể hiểu được bọn họ sao có thể sinh được nhiều như thế cơ chứ? “Chúng ta phải tôn trọng sự lựa chọn của trẻ em.”
“Hiểu rồi.” Trợ lý ghi chú lại, bọn nhỏ muốn đi học, chỉ cần đương gia chủ mẫu là Cố Vân Khê Không có ý kiến là được, về phần ý kiến của cha mẹ đứa nhỏ như thế nào thì không quan trọng, bọn họ không có năng lực đối kháng với Cố Vân Khê.
“Tiểu Ngũ thi đậu đại học ở nước Anh.”
Cố Vân Khê nghiêm túc suy nghĩ một chút, hình như đây là đứa con gái bị xem nhẹ nhất của nhà Lão Nhị, vì dù sao Mạc gia cũng rất trọng nam khinh nữ.
“Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng tăng gấp đôi, lên đại học chi phí rất lớn, sau này cứ theo ví dụ này, chỉ cần thi đậu đại học đều nâng cao tiền sinh hoạt phí. Nếu thành tích đặc biệt xuất sắc, cuối năm phát một bao lì xì lớn.”
Có thể tiêu tiền, nhưng phải có lý do chính đáng.
Mạc lão phu nhân là một bà lão với cái nết đập không bao giờ c.h.ế.t được. Hiện tại nếu bà ta cứ ở đây, đời sau cũng sẽ bị ảnh hưởng, cô đành phải tận lực ngăn cách bọn họ.
Chỉ cần đời sau có một hai người đứng lên, cô cũng không cần quan tâm, trực tiếp để cho bọn họ tự trị nhau là được.