Cố Vân Khê nhìn người đàn ông ủ rũ, trong lòng mềm nhũn, "Giáng sinh chúng ta đi nghỉ phép đi, chỉ có hai chúng ta, không mang theo người khác.”
Tề Thiệu ánh mắt sáng lên, "Có thể không?”
Biết rõ hắn đang giả bộ đáng thương, nhưng Cố Vân Khê vẫn mềm lòng rối tinh rối mù, "Đương nhiên.”
Tề Thiệu cuối cùng cũng vui vẻ, ôm lấy bạn gái mềm mại hôn một cái, "Vậy anh đi xem trước, xem có chỗ nào ngâm suối nước nóng không, anh muốn đi.”
Hai người vừa nói vừa cười, ăn xong, Tề Thiệu liền đưa Cố Vân Khê về ký túc xá.
Điều kiện ký túc xá bình thường, nhưng thắng ở khoảng cách gần, tương đối thuận tiện, cho nên, Cố Vân Khê cơ bản ở ký túc xá.
Cả tòa nhà này đều là nữ sinh, dưới lầu có cổng gác, Tề Thiệu không tiện đi lên, lưu luyến kéo tay Cố Vân Khê không buông.
"Phải rồi, Pass có đến tìm em không?"
Cố Vân Khê sửng sốt, hồi lâu sau mới nhớ tới nữ sinh kỳ quái kia, "Gửi tin nhắn cho em mấy lần, nhưng em không trả lời, làm sao vậy?"
Khóe miệng Tề Thiệu khẽ nhếch, như cười như không, "Cô ta đến công ty anh xin việc.”
Nhân viên ở công ty hắn đều tốt nghiệp hai trường danh giá.
“Hả? Anh nhận cô ta rồi à?”
"Cô ta tự xưng có rất nhiều tin tức nội bộ của Wall Street, có thể mang đến lợi nhuận cho công ty, anh không có lý do cự tuyệt, không phải sao?" Thần sắc Tề Thiệu đạm mạc, giờ khắc này, hắn là một nhà tư bản, tranh thủ lợi ích tối đa hóa.
“Hai tháng khảo hạch, thông qua thì giữ lại, không qua liền cút đi. Coi như trở thành nhân viên chính thức, cũng có nhiệm vụ thành tích.”
Công ty đầu tư nhà mình lại không đợi, hết lần này tới lần khác chạy tới công ty của hắn đưa thành tích, quỷ mới biết là nghĩ như thế nào.
Nhưng, dâng lên chỗ tốt, hắn sao không thu?
Cố Vân Khê nhìn đồng gồ, "Tránh xa cô ta ra, cô ta không đơn giản như vậy.”
“Yên tâm, muốn tiếp cận anh cũng không dễ dàng.” Tề Thiệu không chỉ phải chiếu cố việc học, còn phải quản lý bốn quỹ, bình thường cũng bề bộn nhiều việc.
Cố Vân Khê nhìn đồng hồ, "Thời gian không còn sớm, về nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
Cô kiễng mũi chân, hôn lên má hắn, xúc cảm dịu dàng khiến Tề Thiệu mở to hai mắt, hắn đưa tay muốn ôm lấy cô, cô lại giống như một cơn gió vọt vào ký túc xá.
Tề Thiệu vuốt gương mặt còn ấm áp, không kìm lòng được nhếch khóe miệng, ý cười kéo dài đến đáy mắt.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Cố Vân Khê trở lại ký túc xá, phòng khách sáng một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng vàng nhạt làm cho người ta cảm giác rất ấm áp.
Trên bàn trà đặt một đ ĩa hoa quả, một đ ĩa điểm tâm, còn có một tờ giấy nhắn. “Chị tiểu Khê, chị đói bụng thì ăn một chút nha, nghỉ ngơi sớm.” Minh Duyệt.
Cố Vân Khê nhìn về phía căn phòng sáng, khóe miệng hơi nhếch lên, "Chị về rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Trong phòng truyền đến giọng nói buồn ngủ của Hoắc Minh Duyệt, "Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Một ngày mới, các thành viên trong phòng thí nghiệm đều nín thở, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tim đập thình thịch.
Cố Vân Khê ngồi ở trước máy tính, mười ngón tay trắng noãn tung bay trên bàn phím, từng mệnh lệnh đi xuống, nhanh chóng viết đầy toàn bộ màn hình, không ngừng nhấp nháy.
Cô bỗng nhiên dừng lại, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nhấn bàn phím.
Vài chữ to GU88 nhấp nháy trên màn hình.
Một trang web email được tạo ra từ đó.
Hoắc Minh Duyệt cẩn thận hỏi: “Chị Tiểu Khê... thành công chưa?” Không hiểu liền hỏi.
“Chờ một chút, đến đây đi, tất cả mọi người đăng ký một địa chỉ hòm thư cá nhân.” Cố Vân Khê giành đăng ký địa chỉ hòm thư đầu tiên trước, quá trình đăng ký đơn giản dễ thao tác, người có chút kiến thức máy tính đều có thể bắt đầu.
Muốn mở rộng ra ngoài, bắt đầu tốt là một bước vô cùng mấu chốt.
“Hộp thư này có bị trộm không?” Hoắc Minh Duyệt cũng đăng ký một hộp thư theo, cảm giác quá đơn giản.
Một tiến sĩ nhẹ giọng giải thích: “Đã cài đặt trình tự chống trộm, thông thường mà nói, mỗi người đều có thể tạo vài địa chỉ hòm thư, không cần phải đi trộm.”
Cố Vân Khê cất cao giọng nói: “Nào, đưa địa chỉ hòm thư của hai người cho tôi, tôi gửi email trước, nhận được thì nói với tôi một tiếng.”
Cô nhanh chóng viết một cái thuộc tính, hoan nghênh đi vào trang web email GU88, sau đó gửi vào nhóm.
Mọi người luyến tiếc chớp mắt, trông mong nhìn máy tính của mình, lo lắng chờ đợi.
Thành bại là ở hành động này.
Chờ đợi là sự dày vò dài nhất, mỗi một giây dường như bị kéo dài ra.
Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc yếu ớt của đồng hồ.
Tí tách, tí tách, tí tách.
“Đã nhận.”
“Đã nhận.”
“Đã nhận.”
Trong nháy mắt, hiện trường trở thành đại dương vui vẻ....