Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 497




“Em đã nhớ, chị vợ.” Tề Thiệu kêu rất tự nhiên.

Cố Vân Thải: “...”

Quên đi, hắn thích gọi thế nào thì gọi thế ấy.

“Tiểu Khê, chị muốn đến khách sạn Ngũ Hồ học đầu bếp.”

Cố Vân Khê tôn trọng sự lựa chọn của chị, phải nhân lúc tuổi còn trẻ thử nhiều thứ mới mẻ. “Được, thuận tiện học quản lý, tài sản của chị chị cũng phải học cách tự mình quản lý, đừng trông cậy vào chồng tương lai giúp chị quản lý, chỉ có nắm tiền bạc trong tay mới đáng tin cậy nhất.”

Đàn ông cho dù đối xử tốt với mình như thế nào cũng không thể đem hy vọng đều ký thác ở trên người bọn họ.

Có lúc cô không rõ, những nhà giàu chỉ có một con gái, bọn họ thà rằng bồi dưỡng con rể từ sớm chứ không muốn cẩn thận dạy dỗ con gái từ nhỏ.

Tâm tư con người luôn có mặt trái, lựa chọn con rể phải thật cẩn thận, sau này con gái mới không phải chịu khổ.

Thay vì đánh canh bạc cược trên lương tâm của người ở rể, không bằng để cho con gái độc nhất nắm giữ quyền lực.

“Được.” Cố Vân Thái vô cùng tin tưởng em gái, lời em gái nói luôn luôn đúng.

Ngay lúc bọn họ chia tay, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chị Tiểu Khê.”

Cố Vân Khê quay đầu nhìn, lại là anh em Hoắc Minh Duyệt.

“Là Tiểu Duyệt, sao em lại ở đây?”

“Em thi đậu MIT.” Đôi mắt Hoắc Minh Duyệt tỏa sáng lấp lánh. “Em theo bước chân của chị tới đây.”

Cố Vân Khê ngây ngẩn cả người, cô bỗng nhiên nhớ tới những lời cô đã nói với Hoắc Minh Duyệt, hai người phải cùng nhau cố gắng dùng công nghệ cao để thay đổi lịch sử.

Hoắc Minh Duyệt cho là thật, còn vì thế mà cố gắng đến được đây, chuyện này... trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình Cố Vân Khê rất phức tạp.

“Em... cũng học kỹ thuật điện tử và khoa học máy tính?”

Vẻ mặt Hoắc Minh Duyệt mệt mỏi, tinh thần cũng không tốt, nhưng nụ cười rất sáng lạn.

“Đúng, em là đàn em của chị, nhưng em là khoa chính quy, chị là Tiến sĩ, chị Tiểu Khê, chị càng ngày càng lợi hại.”

“Em cũng rất lợi hại.” Cố Vân Khê nhịn không được vỗ nhẹ lưng cô, một đứa trẻ gần như tự bế, dựa vào nỗ lực của mình thi đậu vào trường danh giá, cố lấy dũng khí rời khỏi khu an toàn, đi tới một quốc gia xa lạ, nỗ lực như vậy không thể xem thường.

“Tiểu Duyệt, chị rất tự hào về em.”

Đôi mắt Hoắc Minh Duyệt sáng lên, trong con ngươi dường như chứa đầy ánh sao.

“Chị Tiểu Khê, có chị ở đây, cái gì em cũng không sợ.”

Hoắc Vân Sơn thần sắc rất phức tạp, cô em họ này làm cho tất cả người nhà đều nhìn với cặp mắt khác xưa.

Kiên trì theo đuổi giấc mộng của mình, từng bước một đi tới hôm nay, trả giá cố gắng mà người thường không thể tưởng tượng được.

“Kỳ thật, người trong nhà đều khuyên em ấy ghi danh trong nước chính quy, nhưng nó kiên trì muốn đuổi theo bước chân của em đi tới nơi này, chúng ta cũng không có cách nào, Tiểu Khê, về sau nhờ em chiếu cố nó nhiều hơn.”

Lúc trước Cố Vân Khê mời thần y Hoắc gia gia trị thương cho chân của Tề Thiệu, Hoắc gia chỉ có một yêu cầu, chính là trợ giúp Hoắc Minh Duyệt đi ra khỏi thế giới tự phong bế chính con người mình. Hôm nay quan hệ của hai nhà mật thiết, Hoắc gia coi Cố Vân Khê là người nhà, có thứ gì tốt cũng không quên cho cô một phần.

Cố Vân Khê đương nhiên là đáp trả, che chở Hoắc Minh Duyệt dưới sự bảo bọc của cô.

“Yên tâm, tôi còn muốn học tập vài năm ở MIT, đúng rồi, năm thứ nhất phải ở ký túc xá của trường học, Tiểu Duyệt có thể ở được không?”

Đây cũng là chỗ đau đầu của người Hoắc gia, cô nhóc này không có kinh nghiệm ở một mình, cũng không có năng lực tự lo liệu, đừng nhìn cô rất bình thường khi đứng trước mặt Cố Vân Khê, nhưng trao đổi với người khác vẫn có chút vấn đề nhỏ.

“Ở cùng cô có được không?”

Cố Vân Khê không cần nghĩ ngợi đồng ý: “OK, tôi tìm người chào hỏi một chút.”

Hoắc Minh Duyệt vui vẻ ôm lấy cánh tay Cố Vân Khê, cô bé thật chờ mong.

Chỉ có Tề Thiệu nhíu chặt mày, hắn có chút mất hứng.

Thật vất vả tiễn người Cố gia đi về nước, bây giờ trong nhà lại có thêm Hoắc Minh Duyệt, phải chia thời gian ở chung với Tiểu Khê, không vui chút nào.

“Tiểu Khê cũng không phải bảo mẫu, bình thường cô ấy bận rộn như vậy.”

“Tiểu Duyệt dẫn theo bảo mẫu và vệ sĩ đi theo từ nhỏ.” Hoắc Vân Sơn vì dàn xếp ổn thỏa cho em gái nên cố ý đi sang tận đây một chuyến. “Tề Thiệu, giúp tôi thuê phòng cho bảo mẫu và vệ sĩ, tốt nhất là cách nhà cậu gần một chút, tiện chăm sóc lẫn nhau.”

Cố Vân Thải hâm mộ không thôi. "Tiểu Duyệt, em thật lợi hại.”

“Cảm ơn chị Vân Thải, tài nấu nướng của chị cũng rất đỉnh.” Hoắc Minh Duyệt có ấn tượng sâu sắc với đồ ăn Cố Vân Thải nấu, cô bé vẫn còn nhớ.

Hàn huyên vài câu, loa phá thanh đã đọc thông báo chuyến bay về nước bắt đầu soát vé.

Anh em Cố gia lưu luyến không muốn tạm biệt, lúc gần đi Cố Hải Ba còn dặn dò một phen: “Đi thôi, em gái, em bảo trọng, Tiểu Duyệt Duyệt, em cũng vậy, cố lên.”

Một tay cậu sờ tóc một người, sờ sờ một lúc, còn nhẹ nhàng kéo một cái.

Cố Vân Khê trợn trắng mắt, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, anh trai.

Hoắc Minh Duyệt đẩy tay cậu ra: “Sao lại kéo tóc em?! Sẽ hói đầu! Phiền muốn chết!”

“Ha ha ha…”

Có Cố Vân Khê và Tề Thiệu ở đây, thủ tục nhập học của Hoắc Minh Duyệt làm rất thuận lợi, cũng được phân đến khu ký túc xá có hai phòng ngủ.

“Tiểu Duyệt, em ở phòng này đi.” Cố Vân Khê chỉ vào phòng bên tay trái, hai phòng đều hướng mặt trời, diện tích cũng không chênh lệch nhiều lắm.

“Bình thường chị thường xuyên ở thư viện và phòng thí nghiệm, có lúc điện thoại di động không mang theo bên người, em có việc mà không tìm thấy chị, có thể tìm Tề Thiệu.”

Hoắc Minh Duyệt nhìn Tề Thiệu, nhíu mày trực tiếp từ chối: “Em sẽ không tìm anh ấy, chị cho em số điện thoại của chị Triệu đi, có việc thì em tìm chị ấy.”

Cố Vân Khê nghĩ lại thấy cũng được, chị Triệu là một người rất có năng lực, đối với hoàn cảnh ở trường học cũng quen thuộc.

Cố Vân Khê còn muốn dẫn Hoắc Minh Duyệt đi làm quen môi trường, nhưng Hoắc Vân Sơn gọi cô lại: “Tiểu Khê, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Đợi lát nữa…” Cố Vân Khê bận tối mày tối mặt.

Giọng Hoắc Vân Sơn nhàn nhạt vang lên. “Là lãnh đạo tìm cô.”

“Hả?” Cố Vân Khê ngây ngẩn cả người, có chuyện gì vậy?