“Nói không chừng là tình yêu đích thực.” Cố Vân Khê nói rất vô trách nhiệm.
Cố Hải Triều ngồi ăn nghe câu được câu không, tâm tư hoàn toàn không ở trên bàn ăn, bỗng nhiên anh mở miệng nói: “Có phải anh rất ngốc hay không?”
Cố Hải Ba nhẹ giọng khuyên nhủ: “Anh cả, phụ nữ trong thiên hạ nhiều không đếm hết, người này tính tình không được thì đổi người khác, rồi anh sẽ gặp được một cô gái tốt tính, ôn nhu thiện lương.”
Chỉ là thất tình, cũng không có gì.
Cố Hải Triều thở dài một hơi: “Ai, anh thừa nhận mắt nhìn phụ nữ của anh rất không được.”
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Cố Hải Ba vô tâm vô phế cười nói, "Không có việc gì, sau này để em gái giúp chúng ta kiểm tra, ánh mắt của em ấy rất tốt.”
Cậu cũng không có niềm tin vào bản thân, cũng không thể hiểu được nội tâm của phụ nữ.
Cố Vân Khê bị điểm danh liền ngẩng đầu:
"Anh cả, anh phải nghĩ như thế này, bây giờ phát hiện người có vấn đề không đáng sợ, đáng sợ nhất là cưới vào nhà mới phát hiện bộ mặt thật của đối phương.”
Cố Hải Triều nghĩ theo hướng em gái nói, quả nhiên trong lòng dễ chịu hơn nhiều, ít nhất không còn thấy buồn bực vì bị đội nón xanh.
“Tiểu Khê, thật sự có thể đòi lại tiền sao?”
“Có thể, anh phải tin tưởng sức chiến đấu của luật sư Hoàng.”
Đằng sau anh ta là bốn quỹ lớn cần quản lý đủ mọi vấn đề về pháp luật.
Cố Hải Triều khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi, cầm tiền về quyên góp cho cảnh sát ở quê nhà, Tiểu Khê, em đưa phương thức liên lạc của luật sư Hoàng cho anh.”
Hàng năm Cố Vân Khê đều quyên góp một khoản tiền cho Đội cảnh sát phòng chống m@ túy, người trong nhà đều biết.
“Được.”
Ăn uống no say, đương nhiên phải đến sòng bạc dạo chơi một vòng, tới cũng đã tới rồi, không thể bỏ lỡ dịp học tập kiến thức xã hội tốt như thế này được, đúng không?
Đều là lần đầu tiên tới chỗ ăn chơi này, mọi người thay đổi tầm mắt, tò mò hết nhìn bên này tới nhìn bên kia, có chút giống ông nông dân dưới quê vừa mới lên thành phố.
Ở đây cái gì cũng có, còn có các buổi biểu diễn sân khấu đặc sắc liên tục, như bước vào một thế giới khác, người vào như ngợp trong vàng son hoa lệ, lộ ra một cỗ thối nát. Mọi người tùy tiện chơi hai ván, thua nhiều thắng ít cũng không để ý, coi như là trải nghiệm lối sống mới mẻ.
Chị em Cố Vân Khê càng cảm thấy hứng thú với biểu diễn sân khấu, xem đến hăng say.
Một đôi vợ chồng già đang chơi ở máy đánh bạc, trò chơi nuốt tiền hết đồng này đến đồng khác, kết quả vĩnh viễn không trúng.
“Đây là máy đánh bạc và cơ hội chiến thắng gần như bằng không.”
Đôi vợ chồng già bất đắc dĩ rời đi, Cố Hải Triều tò mò đi lên phía trước, anh bỏ vào khe nạp một đồng xu trò chơi, kéo cần gạt xuống.
Rầm rầm một tiếng, cái khe nhỏ nhắn bên dưới cỗ máy đột nhiên điên cuồng phun ra tiền xu kèm theo âm thanh chúc mừng chói tai. .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Một màn bất ngờ này làm cho tất cả mọi người trong sòng bạc trợn tròn mắt, nhìn máy phun ra càng ngày càng nhiều tiền chất thành đống dưới mặt đất, từng tràng pháo tay chúc mừng kinh động vang lên không ngớt.
“Máy này một năm qua cũng chưa từng thấy ai trúng thưởng, không nghĩ vị tiên sinh này vận khí tốt như vậy.”
Đếm tiền đếm tới mềm nhũn hai tay, kết quả trúng hơn hai vạn đô la Mỹ, Cố Hải Triều vui đến hỏng rồi.
“Tuy đường tình anh thua nhưng đường đua anh thắng.”
Cố Vân Khê nhắc nhở một câu: “Chơi đùa là tốt rồi, đừng trầm mê trong đó.”
“Anh biết chứ, mười lần cược hết chín lần thua, người thắng lớn nhất luôn là nhà cái.” Cố Hải Triều nhìn tấm chi phiếu viết năm con số hai vạn đô la, cười tươi như hoa.
“Lúc ở Thâm Thành còn có người muốn kéo anh đi Úc Thành đánh bạc, đều bị anh từ chối.”
Sắc mặt Cố Vân Khê trầm xuống: “Là kẻ nào không có mắt như vậy?”
“Trên thương trường tốt xấu lẫn lộn, vừa thấy anh có tiền, đã muốn kéo anh xuống nước, những chiêu này Tề lão gia đều dạy cho anh, cờ b.ạ.c thuốc phiện tuyệt đối không thể dính.” Cố Hải Triều biết em gái đang lo lắng vấn đề gì. “Yên tâm đi, tiền này anh cũng đem quyên góp, một xu cũng không để lại.”
Bọn họ đang nói chuyện, một giọng nói vang lên: “Cố tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
Một đám người vây quanh một gã đàn ông, Cố Vân Khê định thần nhìn lại, mẹ ơi, đúng là người quen thật.
“Ngài George, thật trùng hợp.”
Ân, tính ra cô vẫn rất thích gã đàn ông này, dù sao cũng là hiệp sĩ cõng nồi, hơn nữa, bọn họ còn có thể đi theo sau gã để kiếm một chén canh.
George không một tiếng động đánh giá vài lần. “Tề tiên sinh cũng ở đây à, hai người đi đến đâu cũng dính lấy nhau, tình cảm thật tốt, tôi thấy chúng ta rất có duyên, không bằng đánh cược một ván?”
Cố Vân Khê và Tề Thiệu nhìn nhau, đánh cược? Gã đàn ông thối này đang ngậm một bụng ý xấu gì đây?