“Đó là dựa trên điều kiện cô là bạn gái của tôi, tôi mới giúp đỡ cô như vậy. Nhưng bây giờ thì không phải nữa rồi, vậy thì cô mau trả tiền đi.”
Đầu óc Yến Thanh Thanh rối bời, lúc trước cô ta là dựa vào Cố Hải Triều yêu cô ta nên mới phách lối đến như vậy.
Cô ta cắn môi, cố tỏa ra điềm đạm đáng yêu, nói: "Hải Triều, dù sao thì chúng ta cũng từng yêu nhau, anh không cần phải tuyệt tình như vậy chứ.”
“Trả tiền.” Cố Hải Triều chỉ có hai chữ.
Yến Thanh Thanh không khỏi thẹn quá hóa giận, thét lên nói: "Không có chứng cứ gì, anh thích đòi như vậy thì đi kiện tôi đi, tòa án phán thế nào thì là thế đó.”
Hiện giờ cô ta cũng đã ở nước ngoài, bọn họ còn có thể làm gì cô ta chứ?
Cố Hải Triều giống như là lần đầu tiên nhìn rõ người này, ánh mắt cực kỳ phức tạp, nói: "Cô đây là muốn ăn giựt sao?"
Yến Thanh Thanh nghiêm túc suy nghĩ, cô ta cũng không có viết giấy vay nợ, chỉ cần không thừa nhận, pháp luật cũng không có biện pháp.
Cố Hải Triều kinh ngạc nhìn cô ta, hình tượng hoàn mỹ thiện lương ngày xưa hoàn toàn sụp đổ ngay tại lúc này.
Người anh yêu không phải là cô ta, mà là cô ta giả vờ.
Yến Thanh Thanh đắc ý cười, dựa vào anh mà còn muốn trêu chọc cô ta sao? Đây đúng là chuyện nực cười mà, một người mù chữ thậm chí còn chưa học trung học còn đòi đấu với cô.
Cô ta kéo cánh tay Hàn Dịch, vội nói: "Thời gian không còn sớm, đi vào trong thôi.”
Phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói: "Anh trai, loại chuyện nhỏ này cần gì phải ra tòa chứ? Em sẽ gửi bản ghi âm này của cô ta cho đại học New York và các tờ báo lớn trong và ngoài nước là được rồi.”
Cái gì gọi là một chiêu tuyệt sát, chính là đây. Chỉ cần một chiêu hời hợt là có thể hủy diệt hết tất cả của người ta.
Yến Thanh Thanh quay đầu lại, trừng mắt nhìn Cố Vân Khê: "Cô nói ghi âm gì?”
Trả lời cô ta là Cố Vân Khê lấy máy ghi âm ra, ấn nút lên.
“Thanh Thanh, em tới M quốc sao không liên lạc với anh?”
Sắc mặt Hàn Dịch đại biến, đây là giọng nói của anh ta.
Anh ta nhịn không được nhìn về phía cô gái mảnh mai kia, cô làm sao lại luôn mang theo máy ghi âm bên người? Còn mở băng ghi âm bất cứ lúc nào nữa chứ?
Máy ghi âm hoàn mỹ thu được toàn cảnh tượng vừa rồi, đem toàn bộ quá trình cặn bã của đôi nam nữ này ghi lại hết, ngay cả câu nói mấu chốt nhất của cô ta cũng ghi lại không hề sót. “Đó là do anh tự nguyện cho..." Khi giọng nói của Yến Thanh Thanh từ trong máy ghi âm truyền ra, trước mắt cô ta liền tối sầm, trời đất quay cuồng.
Không xong rồi, cô hao tổn biết bao nhiêu tâm sức mới thi đậu được đại học New York, sao lại có thể thất bại trong gang tấc như vậy được chú?
Không được, cô ta phải ngăn Cố Vân Khê lại. Ai dám hủy hoại tiền đồ của mình, cô ta nhất định sẽ liều mạng với người đó.
Cô ta tức giận lớn tiếng cảnh cáo Cố Vân Khê: "Đưa băng ghi âm cho tôi, lập tức, lập tức, cô đây là xâm phạm quyền riêng tư của tôi, là hành vi phạm pháp đấy.”
Cố Vân Khê tươi cười ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại cực kỳ ác liệt: "Vậy cô kiện tôi đi, đoàn luật sư của tôi sẵn sàng khai chiến bất cứ lúc nào.”
Đứng dưới ánh nắng chói chang nhưng Yến Thanh Thanh lại cảm thấy cả người rét run.
“Cô… Cô nghĩ cô là ai? Còn đoàn luật sư, tôi không phải hù dọa nghiêm trọng....”
Trước kia cô ta nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, cười mỉm xinh xắn, mang đến cho Cố Hải Triều cảm giác vô cùng tốt đẹp.
Nhưng lúc này, sắc mặt cô ta rất khó coi, giọng nói bén nhọn khó nghe.
Cố Hải Triều trầm mặc.
Yến Thanh Thanh nhìn Cố Vân Khê thần sắc đạm mạc, trái tim trầm xuống.
Cô đều có hiểu biết đối với tính tình những người khác trong Cố gia, duy chỉ có cô gái này thì hoàn toàn không biết gì cả.
Người Cố gia chưa bao giờ chủ động nhắc tới cô ấy, làm cô ta còn tưởng tình cảm của bọn họ bình thường chứ.
“Cố Hải Triều, tiêu tiền cho bạn gái còn muốn lấy lại, anh là loại đàn ông tốt đẹp sao?”
“Một phân tiền tôi đều không giữ lại, tất cả đều đem đi quyên góp.” Cố Hải Triều căn bản không phải vì tiền, chỉ là vì muốn làm rõ mọi chuyện một lượt.
“Anh không đáng để tôi đối xử tốt với anh như vậy.” Yến Thanh Thanh hết nói cứng đến nói mềm, nhưng Cố Hải Triều vẫn không thèm nhúc nhích.
Cuối cùng cô ta thẹn quá hóa giận: "Tiền thì không có cho anh lấy đâu, chỉ có cái mạng này, anh xem muốn lấy thì lấy, tôi không sợ.”
Cô ta cũng không tin, anh còn có thể g.i.ế.c mình?
Cố Hải Triều bình tĩnh nhìn cô, cuối cùng vẫn sai từ lúc đưa tiền cho cô.
“Em gái, đoạn ghi âm này giao đến trường cô ta đi.”
“Được.” Cố Vân Khê cũng không thèm để ý chút tiền ấy, chỉ cần cho anh trai thấy rõ bộ mặt thật của đối phương, không bị dắt mũi nữa là được.