“Em đã ăn rất nhiều sandwich và salad, hơi khó nuốt.”
Cố Vân Thải đau lòng, nói: "Nhưng, ở đây cũng không tiện nấu cơm.”
Cố Vân Khê nhìn Tề Thiệu cách đó không xa, hắn không dẫn bọn họ đến Tiểu Lâu và Đại Phục Thức sao?
Tề Thiệu khẽ lắc đầu, đứng ra nói: "Chúng ta đến nhà hàng vừa ăn vừa nói chuyện đi, Tiểu Khê đói bụng rồi.”
“Được.”
Một tiếng ho nhẹ vang lên, Cố Vân Khê theo tầm mắt nhìn qua, là một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng, mái tóc đen nhánh chải thành b.í.m tóc, một bộ váy dài tơ tằm màu trắng, rất là tao nhã.
“Đây là?”
Cố Hải Triều ngượng ngùng đỏ mặt, nói: "Bạn gái anh, Yến Thanh Thanh. Cô ấy vừa thi lên đại học New York học thạc sĩ, sau này hai người có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Yến Thanh Thanh rất là rụt rè, nói: "Xin chào, Tiểu Khê. Đã sớm nghe nói đến em, anh trai em còn khen em là người xinh đẹp nhất thông minh nhất trên thế giới này, hôm nay vừa thấy, quả nhiên anh ấy không nói sai."
Cố Vân Khê bất động thanh sắc đánh giá cô ấy vài lần, Hoắc Vân Sơn nói cô gái xuất thân dòng dõi thư hương kia, một lòng muốn xuất ngoại, đây là cô ấy sao?
"Cảm ơn, chị học ngành gì vậy?"
“Quản lý công thương.” Yến Thanh Thanh mỉm cười: "Tiểu Khê, em đến sớm hơn chị hai năm, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Được.” Cố Vân Khê tươi cười ngọt ngào, nói: " Anh cả, anh có bạn gái cũng không nói cho em biết một tiếng.”
Cố Hải Triều càng ngượng ngùng hơn, nói nhỏ: "Anh... Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ.”
Cố Vân Khê:...
Cố Vân Thải kéo em gái ra ngoài, hạ giọng nói: "Chúng ta cũng không biết, lần này cùng nhau xuất ngoại, anh ấy mới nói.”
Cố Vân Khê rất thông minh, nghe ra liền hiểu được: "Chị không thích cô ấy?”
Cố Vân Thải rất là rối rắm, khẽ nói: "Chỉ là... cô ấy ra nước ngoài du học, sau này còn có thể trở về sao?”
Một người thì chỉ tốt nghiệp trung học, một người thì hiện là thạc sĩ, có thể có bao nhiêu ngôn ngữ chung đây, bọn họ làm sao thích hợp ở cùng một chỗ được chứ.
Nhà hàng Tây, bồi bàn đi tới, đưa bọn họ tới một vị trí gần cửa sổ. Cố Vân Khê nhận lấy thực đơn, cất giọng hỏi: "Yến tiểu thư, chị có gì kiêng ăn gì không?”
Yến Thanh Thanh một mực bất động thanh sắc đánh giá cô, nhỏ giọng nói: "Chị ăn cái gì cũng được, em chỉ cần gọi chị Thanh Thanh là được rồi.”
Cố Vân Khê khẽ gật đầu, gọi một bàn thức ăn, sau đó lại đưa thực đơn cho Yến Thanh Thanh, nói: "Chọn món chị thích ăn đi.”
Yến Thanh Thanh có chút rụt rè nói: "Đủ rồi.”
Cố Vân Khê không hỏi anh chị nhà mình, cũng không hỏi Tề Thiệu, là biết sở thích của bọn họ. “Chị cứ gọi đi.”
“Vậy... " Yến Thanh Thanh mấp máy miệng, "Tôi muốn ốc sên hấp kiểu Pháp, thêm một món canh nấm bơ.”
Bồi bàn đi xuống, Cố Vân Khê uống một ngụm nước chanh, nói: "Mọi người đi đâu chơi chưa?”
Cố Hải Triều nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh Cố Vân Khê, thần sắc có chút phức tạp, nói: "Tề Thiệu cùng bọn anh đi tham quan các trường đại học danh giá, còn đi dạo Thung lũng Silicon, lại tới New York.
Cố Hải Ba lập tức hưng phấn, nói: "New York quá phồn hoa, mắt anh như muốn không đủ dùng vậy, lần đầu tiên biết đến lại có cao ốc có thể cao đến như vậy.”
Cố Vân Thải cũng rất muốn chia sẻ cảm nhận của mình: "Trách không được, đây là một thành phố khiến người ta mê muội.”
Lần đầu xuất ngoại, nên tất cả những gì ở nước ngoài cũng đều làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, vừa mới lạ mà lại vừa khiếp sợ.
“Phản ứng này cũng rất bình thường, đi dạo nhiều là được rồi.” Cố Vân Khê cười, nói chuyện với các anh chị, thỉnh thoảng sẽ ném câu chuyện cho Yến Thanh Thanh hiện đang trầm mặc ở một bên kia, để cô gia nhập vào.
Yến Thanh Thanh không nói nhiều, lời nói cử chỉ cũng rất nhã nhặn.
Cố Hải Triều rất chiếu cố cô, bưng trà đưa nước, vô cùng che chở, xem ra anh thật sự rất thích cô bạn gái này.
Nhưng, Yến Thanh Thanh rất e dè, tựa hồ không thích ở nơi công cộng show ân ái cho người khác xem.
“Tiểu Khê thường xuyên đến New York phải không? Lát nữa dẫn chúng ta đi dạo phố đi?”
Cố Vân Khê ăn cơm hải sản tỏa hương thơm ngào ngạt của Tây Ban Nha, thuận miệng nói: "Được, chị có cái gì muốn mua sao?"
Yến Thanh Thanh thuần thục cầm d.a.o nĩa ăn cơm, tươi cười ôn nhu, nói: "Chỉ muốn mua vài bộ quần áo thôi. Tuy chị không ham thích hư vinh, nhưng lại phát hiện quần áo của chúng ta với bọn họ không giống nhau, điều này không dễ để hòa nhập được.”
“Thanh Thanh, em nghĩ như vậy là đúng, cái này gọi là tùy gia nhập tục.” Cố Hải Triều ôn nhu nhìn cô, nói: "Anh mua cho em.”
Yến Thanh Thanh đỏ mặt, khẽ nói: "Không cần, em có mang theo đô la, đến lúc đó em sẽ mua cho anh một cái áo sơ mi.”
Cố Hải Triều mặt mày hớn hở, cười nói: "Chúng ta tính toán như vậy làm cái gì? Anh mua quần áo cho bạn gái anh là điều hiển nhiên mà.”