“Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Giáo sư Miller chỉ lắc đầu và không nói gì.
Xe từ từ lái đi vào, qua tầm 15 phút, rốt cục nhìn thấy mấy tòa nhà, nhìn giống như nhà xưởng vậy.
Xe dừng lại trước một căn nhà màu xanh lá cây, một bóng dáng cao lớn đã chờ sẵn, ân cần tiến lên mở cửa xe cho bọn họ.
“Giáo sư, ngài đến rồi.”
Giáo sư Miller và người kia ôm nhau một cái, bộ dáng rất là thân mật.
“Cố Vân Khê, đây là đàn ông của em, Jack.”
Cố Vân Khê mở to mắt, cười tươi nói: "Chào đàn anh, em là Cố Vân Khê.”
Cô đã gặp qua ba đàn anh khác, nhưng hai người người còn lại vẫn chưa có cơ hội gặp, cô biết cũng không nhiều, chỉ biết bọn họ hiện đang làm nghiên cứu khoa học.
Jack là một người đàn ông trung niên cường tráng, râu ria xồm xoàm, nhìn cô bé có thể làm được cả con gái của hắn, thì liền cười vô cùng thân thiết, nói: "Xin chào, đàn em, hoan nghênh đi vào Hoan Lạc Cốc của chúng ta.”
Ánh mắt Cố Vân Khê mờ mịt, "Cái gì? Hoan Lạc Cốc? Đây là khu vui chơi sao?”
Cô mỗi khi không hiểu điều gì đó thì đôi mắt sẽ không ngừng mở to lên.
“Ha ha ha.” Jack cao giọng cười to: "Xem ra đàn em của chúng ta vẫn còn là một đứa trẻ. Giáo sư, thầy chưa nói gì với cô ấy sao?”
“Không có, cậu tự đi nói với trò ấy đi.”
Jack nhìn Tề Thiệu đứng một bên kia, nhướng mày, hỏi: "Đây là?”
“Người giám hộ của đàn em còn đang ở độ tuổi vị thành niên của cậu đó.” Trong mắt giáo sư Miller không khỏi hiện lên ý cười.
Jack:...
“Nếu đã đến đây, vậy thì ở lại đi.”
Trong lòng Cố Vân Khê có dự cảm không tốt, cố ý nói: "Ở lại đây sao? Nhưng chúng ta đã đặt vé máy bay đi du lịch một thời gian, ngày bay là hôm nay.”
Jack cười to, nói: "Đây là trung tâm nghiên cứu tin tức điện tử của nước M, hoan nghênh hai người đã đến đây.” Trong lòng Tề Thiệu lộp bộp, khá lắm, thì ra đây chính là căn cứ bí mật của bọn họ?!
Hắn theo bản năng nhìn về phía Cố Vân Khê, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Khê trông cũng rất đau khổ. "Thầy, sao thầy không nói trước với em chứ? Em không muốn đến nơi này.”
Giáo sư Miller có chút không vui, nói: "Sợ cái gì chứ?”
“Sợ bị diệt khẩu.” Cố Vân Khê nghĩ mãi mà không rõ, vì sao bọn họ lại để cô tới đây chứ? Cô ấy là một người có tư tưởng vô cùng lệch lạc đó.
Jack nhịn không được lắc đầu, nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, bên này bảo mật cấp bậc không cao, không ít sinh viên ưu tú của các trường đại học đã đến phòng thí nghiệm này để hỗ trợ. Em chỉ cần ký cái hiệp ước bảo mật là được."
“Gần đây bọn tôi đang có một hạng mục mới, nhân lực nhất thời không đủ, thầy ấy nói em rất có thiên phú trong lĩnh vực này nên đã đề nghị cho em cùng tham gia, coi như là đi thực tập thực tiễn cho mùa hè này vậy.”
Cố Vân Khê vô cùng hoài nghi lời này của anh ta, có thật hay không? Nhưng tất nhiên là trên mặt cô sẽ không để lộ ra, mà chỉ dò hỏi thử: "Có được trả phí không?”
Jack có chút sửng sốt, nói: "Có.”
“Có tiền thì dễ thương lượng rồi.” Cố Vân Khê vỗ đầu, đảo mắt mấy vòng, nói: "A, ngay cả tổn thất về việc trả vé máy bay cũng phải bù đắp cho em.”
Bộ dáng tham tiền của cô một chút cũng không đáng ghét, ngược lại có chút đáng yêu.
Jack là lần đầu tiên gặp một đàn em như vậy, cảm giác đối với cô cũng không xa lạ, ngược lại còn rất thân thiết. Anh ta cười nói; "Không hổ danh là người đứng đầu quỹ tín thác Mạc gia, quả nhiên là rất khôn khéo.”
Cố Vân Khê mím môi, bọn họ hóa ra là đã điều tra qua cô.
Bất quá, “lớp áo” này cô mặc hết lần này đến lần khác, cũng không ngại.
Đối với người bên ngoài: cô là một thiếu nữ thiên tài thẳng thắn nhưng lại có chút tùy hứng.
“Phải ở lại trong bao lâu đây, có thể liên lạc với bên ngoài không? Tháng sau người nhà của em sẽ đến nước M rồi, chúng ta cũng đã hẹn sẽ cùng đi du lịch ở Châu Âu.”
Sau khi Cố Vân Khê ở lại mới phát hiện, nơi này chia làm rất nhiều khu, không thể chạy loạn, cô chỉ có thể đi lại trong phạm vi của mình, muốn đi nơi khác phải có giấy thông hành đặc biệt của cấp trên, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.
Cô không chạy loạn, cũng không hỏi nhiều, mỗi ngày chỉ ở phòng thí nghiệm, căn tin, ký túc xá, vô cùng an phận.
Đây là một dự án hoàn toàn mới, cần giáo sư Miller hỗ trợ về mặt kỹ thuật, Cố Vân Khê chỉ đến giúp đỡ ông.
Biểu hiện của cô rất bình thường, nhìn nhiều nói ít, chỉ đi theo giáo sư Miller làm việc, rất dễ khiến cho người ta bỏ qua sự tồn tại của cô.
Bình thường cô cũng không nói chuyện với người khác, chỉ trò chuyện với giáo sư và Tề Thiệu.
Jack quan sát cô vài ngày, nhịn không được nói một câu: "Thầy, cô ấy tuy rất ưu tú, nhưng trên đời này còn có rất nhiều người ưu tú hơn, tại sao thầy lại chọn cô bé?”