Tề Thiệu gật đầu, "Cô ấy có thực lực nhất định, cũng rất quen thuộc với quy tắc nghề nghiệp, nghiệp vụ có thể đánh, chỉ là dã tâm rất lớn.”
Tham vọng đều viết ở trên mặt.
“Chỉ cần đè được cô ấy là được.” Cố Vân Khê không sợ thủ hạ quá giỏi, chỉ sợ quá ngu xuẩn. "Hãy tìm hiểu xem cô ấy thực sự muốn tìm nơi nương tựa hay là gián điệp thương mại do George Sors phái tới."
Khả năng cái sau không lớn, vì ở trong mắt người khác, bọn họ là sinh viên mới ra đời, còn không đáng phí công lớn như vậy.
Nhưng, quy trình bình thường vẫn phải đi, kiểm tra một chút cũng yên tâm.
“Việc này cứ giao cho tôi, em đi đi.” Tề Thiệu chủ động nhận nhiệm vụ.
“Được.” Cố Vân Khê chạy như bay đến phòng thí nghiệm.
Ngay từ đầu, Cố Vân Khê đến phòng thí nghiệm làm dự án theo một nhóm tiến sĩ, những tiến sĩ này còn rất bài xích cô, dù sao đây cũng chỉ là một sinh viên thạc sĩ.
Nhưng, Cố Vân Khê nhiều lần có suy nghĩ kỳ diệu, kỳ kỳ là lạ, lại có thể làm cho người ta tỉnh ngộ, suy nghĩ thoáng cái mở ra.
Một lần hai lần là xảo mệnh, nhưng nhiều lần, chỉ có thể nói là thực lực.
Kỹ thuật máy tính của cô không mạnh lắm, có khiếm khuyết.
Nhưng, thiên phú của cô ở phương diện điện tử vô tuyến lại rất cao, năng lực động thủ cũng rất mạnh, làm thí nghiệm lưu loát lại dứt khoát.
Cho nên, sau đó mọi người liền tranh nhau hợp tác với cô.
Cố Vân Khê cũng học được rất nhiều thứ ở trên người những người này, nhanh chóng thu nạp kiến thức chuyên nghiệp.
Hôm nay, giáo sư Miller đã sớm thả bọn họ về nhà, "Cố, tối nay có một bữa tiệc Giáng sinh, cô cũng tới đi.”
Cố Vân Khê uyển chuyển từ chối, "Cảm ơn, nhưng tôi và Tề Thiệu đã sớm hẹn đi chơi.”
Đối với người nước ngoài, Giáng sinh là lễ lớn nhất, là ngày đoàn tụ với người nhà, cô sẽ không tham gia náo nhiệt.
Một chị gái chủ động phát ra lời mời, "Ngày mai nếu em không có việc gì, thì có thể tới nhà chị cùng nhau đón lễ Giáng Sinh.”
“Cảm ơn lời mời của chị, nhưng ngày mai em cũng có hẹn.” Cố Vân Khê nháy mắt với cô ấy, cười híp mắt nói, "Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ.”
Cố Vân Khê đi ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, phát hiện tuyết đã rơi, bông tuyết tung bay, từng mảnh từng mảnh rơi trên mặt đất.
Cô vui vẻ không thôi, đúng là thời tiết hợp lòng người.
Cô vươn tay đón lấy tuyết rơi, cảm thụ bông tuyết rơi vào lòng bàn tay thấm lạnh.
Một chiếc ô che trên đỉnh đầu cô, "Coi chừng bị lạnh tay, đừng để bị cảm lạnh.”
Là Tề Thiệu tới đón, cô cười híp mắt ngửa đầu nhìn tuyết bay đầy trời, "Trời lạnh như vậy, rất hợp để đốt lò.”
“Vậy sắp xếp đi, buổi tối còn có lẩu.” “Thật tốt.”
Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, Cố Vân Khê nhận máy, là giọng của Đổng tiên sinh, "Cố Vân Khê, Mạc lão tiên sinh vừa qua đời.”
Cố Vân Khê trầm mặc, tâm tình phức tạp nói không nên lời, qua đời vào đêm Giáng sinh sao?
Giọng nói truyền đến từ microphone, "Cháu có về không?”
Cố Vân Khê khe khẽ thở dài một hơi, "Cháu không về, nhưng sẽ bảo anh trai đi HK một chuyến, Mạc gia phát cáo phó chưa?"
“Vẫn chưa.”
“Cảm ơn ngài đã thông báo cho cháu.” Cố Vân Khê vội vàng cúp điện thoại, lại gọi một cuộc điện thoại khác: “Anh cả.”
Cố Hải Triều đang họp, vừa nhận được điện thoại của em gái thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Tiểu Khê, ban ngày ban mặt sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh? A, anh quên mất, bên các em là buổi tối.”
Cố Vân Khê hỏi thẳng, "Anh cat, anh đã làm giấy thông hành HK chưa?”
"Tề lão gia bảo anh làm, nói là đi HK làm ăn thuận tiện hơn, làm sao vậy?"
Cố Vân Khê hơi hé miệng, "Mạc Thừa Ân qua đời, anh đại diện nhà chusnh ta đi một chuyến.”
Mạc Thừa Ân? Cố Hải Triều suy nghĩ vài giây mới phản ứng lại, "A? Không phải em nói sẽ không qua lại với bọn họ sao?”
“Đúng, trước kia không có ý định dây dưa với Mạc gia, nhưng hôm nay, em tiếp nhận quỹ tín thác của Mạc gia, không có khả năng đoạn tuyệt quan hệ.” Cố Vân Khê xoa xoa lông mày, trách nhiệm và nghĩa vụ tương ứng, "Hơn nữa, trên quỹ tín thác của gia tộc cũng có tên bốn anh em chúng ta, về tình về lý đều phải lộ một mặt.”
Cố Hải Triều khiếp sợ vạn phần, "Chờ một chút, em tiếp nhận lúc nào?”
Lúc này Cố Vân Khê mới nhớ tới trong nhà còn không biết việc này, cô bận rộn đến choáng váng.
“Là như vậy......”
Cô đơn giản nói qua một lần, Cố Hải Triều lại không khỏi nóng nảy, "Nói cách khác, sau khi em rời nhà hơn một tháng cũng không có qua nước M, mà là Mạc phu nhân kia theo dõi em, muốn tính kế em, mà em là tương kế tựu kế?”
Anh vừa tức vừa vội, "Sao không nói với anh? Mặc dù anh không có bản lĩnh, không bảo vệ được em, nhưng ít nhất có thể giúp em chia sẻ.”
Em gái rất lợi hại, nhưng nói thế nào, cô cũng chỉ là một thiếu nữ chưa trưởng thành.
Cố Vân Khê nhẹ giọng giải thích, "Anh cả, em tuyệt đối không có ý ghét bỏ anh, mà là em không muốn mọi người bị cuốn vào, em cũng nắm chắc có thể xử lý hoàn mỹ mọi chuyện.”
Cố Hải Triều tức giận, "Nhưng, chúng ta là người một nhà, gặp phải chuyện lớn nên cùng nhau gánh vác, đây là lời em đã nói, em quên rồi sao?”
Nghe giọng tức giận của anh, Cố Vân Khê lặng lẽ thở dài, cô biết sẽ như vậy.
"Thật có lỗi, em tuổi còn nhỏ suy nghĩ không chu đáo, em cũng là lần đầu tiên làm em gái người ta, không biết làm như thế nào mới đúng, anh là anh cả, phải biết nhiều một chút, dạy dỗ cho em…”
Cô nói như vậy, Cố Hải Triều mềm lòng rối tinh rối mù, em gái của mình chỉ có thể cưng chiều thôi. “Nha đầu này...... Ai, sau này đừng như vậy. Có chuyện gì cứ nói ra, chúng ta là anh em ruột, mọi việc phải cùng nhau gánh vác.”
“Được, nghe lời anh cả.” Cố Vân Khê biểu hiện đặc biệt nhu thuận.