Cô muốn làm rất nhiều thứ, mỗi thứ đều cần tiền, ví dụ như xây dựng một phòng thí nghiệm đẳng cấp thế giới.
Ví dụ như, làm nghiên cứu phát triển, cống hiến cho đất nước.
Ví dụ, xây dựng một nghìn trường tiểu học Hy vọng, tạo ra một phần tâm lực cho cơ sở giáo dục. Hiện rất nhiều địa phương trong nước vẫn còn chưa thoát nghèo, trẻ em vùng núi đi học cũng không dễ dàng, nhất là những phụ nữ sống ở đây, không có cơ hội tiếp nhận giáo dục tốt, cả đời đều sống trong cảnh bế tắc.
Cũng ví dụ như, xây dựng mười trường trung học phổ thông nữ sinh, hy vọng càng ngày càng nhiều cô gái có thể đi ra khỏi núi lớn, kiếm được một tương lai tốt đẹp cho riêng bản thân mình.
Tài nguyên giáo dục của con gái ở thời đại này thật sự quá hạn hẹp.
Cô lại không cách nào thay đổi thế giới, chỉ có thể làm chút chuyện trong khả năng của mình, thay đổi vận mệnh của một số người.
Tính toán như vậy, tiền thế nào cũng không đủ dùng nha.
Hai người đối diện thần sắc đặc biệt phức tạp, đây phải có thể nói là người có tầm nhìn xa hay không? Hay chỉ là một người ngu ngốc tùy hứng thôi?”
“Chúng cháu đã tính toán, ít nhất cũng phải trên dưới bốn tỷ, đây là một cuộc cá cược lớn, hai vị cứ từ từ cân nhắc.”
Cô cũng không có cưỡng cầu, ngược lại còn lý trí nhắc nhở bọn họ.
Đổng tiên sinh không thể không nói, đừng nhìn Cố Vân Khê tuổi còn trẻ, nhưng trên người cô luôn có một loại khí chất đặc biệt, vừa tự tin lại cường đại, mười phần uy lực, vô cùng có sức thuyết phục đối với người khác.
Người bình thường ở trước mặt bọn họ cũng không đủ tự tin như vậy, mà cái loại khí chất này của Cố Vân Khê lại không thua bất luận kẻ nào, trong bất kỳ trường hợp đàm phán nào cũng không rơi vào thế hạ phong.
“Nếu chúng ta không theo thì sao?”
“Vậy thì đơn giản, chúng cháu chỉ chọn một vài cổ phiếu, kiếm một khoản là được."
Tề Thiệu cười nhạt: " Ngay cả cổ phiếu chúng ta cũng chọn xong rồi. Nếu như bán khống, liền bắt đầu từ hai phương diện kia trước, lại không ngừng mượn R tệ, sau khi mượn được thì liền đổi sang đô la Mỹ, sau đó lại tung tin đồn nói R tệ sắp giảm giá trị. Một mặt là làm trống thị trường chứng khoán, hai là hai bên cùng nhau giáp công, phối hợp yểm trợ lẫn nhau......”
Nghe thanh âm trầm ổn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tề Thiệu, tâm hai người càng không giữ được bình tĩnh nữa.
Đây nhất định là một đêm không ngủ của bọn họ.
Trời tờ mờ sáng, ánh mắt mọi người đều đã đỏ lên, nhưng tinh thần lại đặc biệt phấn khởi.
“Tôi theo, tôi sẽ trở về chuẩn bị tiền.”
“Tôi cũng theo, chúng tôi sẽ nhanh chóng tổ chức cục diện, mau chóng xoay sở số tiền này, yên tâm, chúng tôi sẽ giữ bí mật.” Cố Vân Khê mặt mày cong cong, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nói: "Vậy cứ quyết định vui vẻ như vậy đi.”
Đổng tiên sinh đưa ra yêu cầu, nói: "Bất quá, việc này sẽ do tôi làm chủ, tôi sẽ tới chỉ huy trận chiến này.”
Ông lại cười tươi nói: "Không phải tôi khinh thường các cháu, mà là, chuyện tiền bạc này các cháu chưa từng trải qua, nên không có kinh nghiệm.”
Cố Vân Khê cũng không tức giận, cười hỏi ngược lại: "Vậy ngài đã trải qua rồi sao?
Thật đúng là không có, cũng sẽ không có ai làm qua chuyện như vậy, nhưng Cố Vân Khê lại là người đầu tiên nói ra.
Cố Vân Khê mấp máy miệng, nói: "Cháu sẽ kiên trì, Tề Thiệu sẽ làm chủ. Bọn cháu sẽ tới giúp công ty, hai vị xem xét, quản lý, đây là điểm mấu chốt.”
Đổng tiên sinh biết cô là một người rất có chủ kiến, nhưng sự tình liên quan đến nhiều tiền như vậy, ông thật đúng là không yên lòng.
“Cháu có biết hậu quả của việc thua cuộc là như thế nào không?’
Cô chính là một người điên nha, rốt cuộc là dạng gia đình gì mới nuôi dưỡng ra được một người như cô?
Cố Vân Khê đảo tròng mắt, bình tĩnh nói: "Như vậy đi, trước mắt chúng ta sẽ đánh cược. Nếu chúng cháu thắng, 20% lợi nhuận sẽ được dành cho chúng cháu."
Nói cho cùng, kết giao giữa người với người căn bản vẫn là lợi ích.
Tăng tiên sinh hứng thú: "Vậy nếu thua thì sao?”
Cố Vân Khê tỉnh táo và lý trí, nói: "Bồi thường 20% tổn thất cho các ngài, hạn là 5 năm sẽ trả hết.”
Đối với cô mà nói, đây đúng là một cuộc đánh cược lớn, gánh chịu hậu quả vô cùng nguy hiểm.
Tằng tiên sinh bình tĩnh nhìn hai người này, tựa hồ như đang đánh giá giá trị của bọn họ.
Nửa ngày sau, ông kéo bạn tốt qua một bên, bọn họ cùng nhau thương lượng nửa ngày, cuối cùng, vẫn đạt thành nhất trí.
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Hai bên cứ như vậy mà ký hiệp nghị.
Chờ người vừa đi xong, Tề Thiệu khẽ thở ra một hơi: "Tiểu Khê, em có lòng tin không?”
Hắn ở trước mặt người ngoài luôn giả bộ tràn đầy tự tin, nhưng kỳ thật trong lòng hắn lại vô cùng thấp thỏm bất an.
Cố Vân Khê ngáp một cái, buồn ngủ nói: "Anh và tôi liên thủ lại chính là vô địch, tôi phụ trách khống chế đại cục, anh phụ trách chỉ huy là được.”