Tỷ như, buổi trưa hôm nay, cô một lời không hợp liền vung gậy điện ra, khiến cho một người đàn ông cao to ngất đi, sau đó lại tựa như không có việc gì còn có thể nói chuyện phiếm vui vẻ. Chuyện này mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy.
Như vậy cũng phải biết cô là một nhân vật tàn nhẫn đến mức nào.
“Cố, rốt cuộc nhà cậu làm nghề gì?”
Đại bộ phận học sinh của trường này đều xuất thân từ gia đình tinh anh, phú đại nhị. Cố Vân Khê cũng không muốn mình quá gây chú ý nên bình thản nói: “Chỉ là thương nhân bình thường, làm nghề buôn bán thôi.”
Nhưng mà, quần áo của cô đều là đo ni đóng giày, làm theo số may của cô, vừa nhìn đã biết là loại rất đắt tiền. Bản thân cô cũng khí chất rất đặc biệt, đây cũng là một trong những lý do mà người ta thường vụng trộm gọi cô công chúa của HK.
“Là ngành nghề nào?”
“Thiết bị điện." Cố Vân Khê lời ít ý nhiều.
"Trách không được cậu lại muốn học cái này chuyên ngành này. Cậu là con một trong nhà sao?"Những bạn học này đối với Cố Vân Khê đều rất tò mò. Cô trước giờ không nói chuyện riêng với bọn họ, ngoại trừ học tập chính là học tập, cũng không thấy chơi đùa gì, đúng với danh là một cái mọt sách. Nhưng, sự thật chứng minh, cô không phải như vậy!
Cố Vân Khê không biết vì sao bọn họ lại tò mò về cô, cô không nói chuyện riêng của mình, nhưng đồng thời cũng chưa bao giờ hỏi chuyện riêng của người khác." Không phải, tôi còn có hai người anh trai và chị gái, ở nhà tôi là nhỏ nhất.”
“Vậy không phải cậu sẽ có chút thiệt thòi sao?”
“Tôi không rảnh tham gia vào sự nghiệp gia tộc." Cố Vân Khê lười biếng cầm lấy một viên chocolate nhét vào miệng, nói: "Tôi thích nghiên cứu khoa học hơn.”
Việc làm ăn của nhà cô đều là anh trai xử lý, chị hai cùng anh nhỏ thì hỗ trợ, cô chỉ phụ trách nghiên cứu phát triển sản phẩm cùng quy hoạch công ty, đây cũng coi như mỗi người một chức, nên không thiệt thòi gì.
“Nhưng cậu sẽ mất đi rất nhiều tiền a." Một nữ sinh oán trách cô không lo nói.
Đối với bọn họ, người không có quyền thừa kế thì cuộc sống không mấy dễ chịu, mọi thời thời khắc khắc đều phải xem ánh mắt người khác mà làm việc.
“Tôi không có hứng thú với tiền." Cố Vân Khê bỗng nhiên nhớ tới mình quá mức chuyên chú vào việc học, cũng không chú ý đến quỹ gia tộc của Mạc gia kia. Bất quá, Mạc Thừa Ân vẫn còn chưa chết, nên cô cũng không cần quá vội.
Mọi người:...
Cố Vân Khê cầm lấy bút, nói: "Đến đây đi, chúng ta tiếp tục, các bạn học, chỉ cần học không chết, vậy thì cố gắng tiếp tục hoàn thành thôi!" Đối mặt với Quyển Vương, mọi người còn có thể làm sao bây giờ? Cùng nhau làm hết đi.
Chạng vạng ngày hôm sau vừa tan học, hai người liền thu dọn một chút, vội vàng chạy tới địa điểm hẹn. Nơi hẹn là một gian nhà hàng lớn, rất có danh tiếng ở đây, nhà hàng này kinh doanh cũng cực kỳ tốt, lúc nào cũng đông khách.
Tề Thiệu thấy được vài thân ảnh quen thuộc, nói với Cố Vân Khê: "Hướng tám giờ.”
Cố Vân Khê nhìn sang, là hai đôi vợ chồng." Ồ, đây là giáo sư Miller và vợ ông ấy sao?”
Tề Thiệu hạ giọng nói: "Hẳn là vậy, vợ ông ta là người Pháp, bên cạnh ông ta chính là giáo sư Smith của tôi.”
Cố Vân Khê nhướng mày, trùng hợp như vậy sao? "Anh có muốn đi qua chào hỏi một chút không?"
“Cái này…” Tề Thiệu có chút chần chờ, bọn họ lỡ như không muốn bị quấy rầy thì sao?
Đối phương dường như phát hiện ra điều gì đó, xoay người, đến khi nhìn thấy bọn họ, gọi: "Tề.”
Được rồi, Tề Thiệu cũng không cần giãy dụa nữa, đi qua chào hỏi thôi.
Tề Thiệu lên tiếng chào hỏi, giáo sư Smith hiển nhiên đối với người học trò này có chút yêu thích, nói: "Đây là bạn gái nhỏ của cậu sao?"
“Hiện tại vẫn không phải.”
Smith tiên sinh nghe vậy, không khỏi nở nụ cười: "Gan ngỗng cùng điểm tâm ngọt của nhà hàng này không tệ, dẫn cô gái nhà cậu đến nếm thử đi.”
Nghe ông nói vậy, sắc mặt Tề Thiệu không khỏi ửng đỏ, Cố Vân Khê ngược lại vô cùng tự nhiên hào phóng tiến lên, chủ động giới thiệu mình với bọn họ, còn không ngừng khen ngợi mỗi người mỗi người một câu.
Ai không thích nghe những lời tốt chứ? Nhất là lời khen chân thành như thế, nên ấn tượng của mọi người đối với cô lại rất tốt.
Phu nhân người Pháp của giáo sư Miller có chút kinh ngạc: "Tiếng Pháp của cô bé này rất chuẩn nha.”
“Tôi chỉ có thể giao tiếp thông thường thôi, chứ không biết viết." Tiếng Pháp của Cố Vân Khê rất bình thường, nếu dùng để giao tiếp hằng ngày hoàn toàn không thành vấn đề gì.
Bà Miller nhìn cô bé đáng yêu này, nên muốn đưa ra lời mời: "Tuần sau nhà chúng tôi có một bữa tiệc ở nhà, hai người cũng đến đi."
Cố Vân Khê tất nhiên là vô cùng vinh hạnh, nói: "Được, ngài có thích đồ ngọt không? Tôi sẽ mang bánh ngọt đặc sắc từ quê nhà tới đây biếu tặng ngài.”