“Cảm ơn, cảm ơn ngài.” Mạc Thừa Ân trong lòng cảm khái hàng trăm hàng nghìn lần, Cố Vân Khê vậy mà có thể mời được vị Phật lớn này tới áp trận, có thể thấy được giao tình của hai người không cạn.
Hoặc là nói, ngài Đổng rất nể mặt ông Hoắc.
Mạc lão phu nhân bỗng nhiên ô ô khóc lên: “Ngài Đổng, ngài đến thật đúng lúc, ngài mau chủ trì công đạo cho tôi, lão già này muốn đem tài sản chung của hai vợ chồng tôi phấn đấu mấy chục năm đưa cho con nhóc c.h.ế.t tiệt này, cô ta quá biết mê hoặc…”
Không đợi bà ta nói xong, ngài Đổng đã vẫy tay với Cố Vân Khê: “Tiểu Khê, ông Hoắc bên kia khỏe không?”
Ông cũng có nghe một hai chuyện rách nát trong Mạc gia, rất chướng mắt đạo đức làm người của người này.
Đã cướp chồng chính thất, còn tàn nhẫn xử lý người ta, con người này tâm địa cũng quá thâm độc, cho dù bà ta cho vợ trước của người ta chút tiền, sắp xếp thật tốt, cũng không đến mức trở thành chuột chạy qua đường như hôm nay.
Thanh danh của bà ta hoàn toàn thối hoắc, bị giới thượng lưu bài xích, nhất là bị những phú hào kia bài xích.
Vật họp theo loài.
“Ông Hoắc vẫn rất khỏe, trước đó không lâu còn cùng ông ngoại ăn bữa cơm, cảm ơn ngài quan tâm.” Cố Vân Khê gặp ông Hoắc ở thủ đô, ông Hoắc đã điều dưỡng thân thể cho cô và Tề Thiệu. “Ngài Đổng, cảm ơn ngài nguyện ý đến đây giúp cháu.”
Đổng tiên sinh nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, không khỏi bật cười: “Sao lại gọi ngài Đổng khách sáo như vậy? Mau gọi là Đổng gia gia, ông và ông Hoắc hai người chúng ta từng cùng nhau trải qua chuyện sinh tử, tình cảm thân thiết hơn mức bình thường.”
Không nhắc tới ông Hoắc, chỉ cần bàn về khí chất và bản lĩnh của cô gái nhỏ này, ông đã cực kỳ tán thưởng.
“Cảm ơn Đổng gia gia.” Cố Vân Khê lập tức sửa xưng hộ, cực kỳ nghe lời và đáng yêu.
Ông Đổng thật sự rất thích đứa nhỏ này: “Ông đã gọi điện thoại cho ông Tằng, ông ấy cũng rất vui lòng tới đây giúp cháu một chuyến.”
Đối với bọn họ là tiện tay mà thôi, nhưng có thể mời hai vị này đến, có mấy người có bản lĩnh này?
Cố Vân Khê vô cùng cảm kích, cũng không biết ân tình lần này nên trả thế nào, bọn họ đều là ông lớn có tiền có thế, cần gì đến lượt cô?
“Hai vị thâm tình hậu ý, cháu đều khắc ghi trong lòng.”
Đổng tiên sinh không để việc này ở trong lòng, thuận miệng nói đùa: “Vậy sau này cháu có chuyện gì tốt nhớ gọi hai lão già bọn ông là được.” Trong đầu Cố Vân Khê chợt lóe lên: “Có thì đúng là có, nhưng mà…”
Cô nhìn thoáng qua vợ chồng Mạc Thừa Ân, kịp thời ngậm miệng.
Đổng tiên sinh sửng sốt một chút, chẳng lẽ thật sự có chuyện tốt gì? Ông phản ứng cực nhanh: “Chờ chuyện bên này kết thúc, chúng ta nói chuyện sau.”
Cố Vân Khê hơi lắc đầu: “Chỉ sợ không có thời gian, cháu đã đặt vé máy bay tối nay bay đến Boston, ngày mốt chính là kỳ hạn cuối cùng để tân sinh viên đại học MIT đăng ký.”
Chỉ là thời gian bay chính là mười mấy tiếng, sau khi hạ cánh còn phải lăn qua lăn lại làm việc linh tinh, phải ngồi xe đi khu đô thị Boston thành phố Cambridge, đó là chỗ ở của học viên chính quy MIT.
Toàn bộ hành trình đã dày đặc, không có chỗ trống.
Đổng tiên sinh có chút kinh ngạc: “Chúc mừng Tiểu Khê thi đậu Học viện MIT, đây là trường rất khó thi vào, nhưng sao lại trễ như vậy?”
Cố Vân Khê thân không khỏi, lại không tiện nói tỉ mỉ: “Chỉ là có chút việc trì hoãn, đã giải quyết xong.”
Tằng tiên sinh cũng tới, ba người hàn huyên vài câu rồi đi vào vấn đề chính.
Luật sư của cả hai bên cộng lại có sáu người, soạn thảo bản thỏa thuận mới dựa trên những điều kiện trước đó hai bên đã thống nhất.
Còn thêm vài điều, quy định bất động sản trên danh nghĩa Mạc gia không được bán, lợi nhuận tạo ra một phần ba thuộc về Cố Vân Khê, hai phần ba còn lại phải đưa vào tài khoản quỹ tín thác.
Điều này đảm bảo rằng các thế hệ tương lai sẽ không bị nghèo.
Tài sản lưu động và cổ phiếu tương lai do Cố Vân Khê tự do chi phối, thu nhập hàng năm không được ít hơn số tiền đã thỏa thuận, tự động chuyển vào tài khoản quỹ tín thác của gia tộc, số tiền còn dư lại đều thuộc sở hữu của Cố Vân Khê.
Ba mươi năm sau, Cố Vân Khê chỉ định người được chọn quản lý quỹ tín thác, hoàn thành giao nhận quyền lực, quỹ tín thác gia tộc trở về trong tay người Mạc gia.
Nói cách khác, Cố Vân Khê có được ba mươi năm quyền sử dụng, không phải ông tự tay dâng Mạc gia và tập đoàn Mạc thị tặng cho cô.
Đương nhiên, nếu như trong vòng ba mươi năm này Cố Vân Khê động tay động chân đào rỗng những tài sản kia, ai cũng không có biện pháp.
Chỉ có thể đánh cược vào lương tâm của cô.